21
Hiểu Quả không trả lời, cậu chỉ dùng ánh mắt mờ mịt không hiểu nhìn La Vực.
“Đúng rồi, không đổi được. ” La Vực nở nụ cười, cười cười một lúc y lại hao tâm tổn trí, “Nhưng tôi không muốn khó chịu một mình, khó chịu lắm.
22 Tới chiều La Vực mới về biệt thự. La Bảo Điệp và Dương Thi Hàm vì chờ y mà bỏ cả bữa trưa, thế nhưng từ khi bước vào cửa La Vực lại chẳng buồn liếc hai người lấy một cái.
23 La Vực cứ ở bên Hiểu Quả cả đêm như vậy. Sáng hôm sau, Hiểu Quả tỉnh dậy, cậu ngửa đầu lên, lộ ra đôi mắt sưng như hai quả đào. La Vực vươn tay xoa mắt cậu, Hiểu Quả bị xót không ngừng chớp chớp mắt, lông mi mềm nhẹ khẽ quét vào lòng bàn tay y.
24
Hiểu Quả lại gần La Vực, ngồi xuống sofa.
Dưới đôi mắt tò mò của Hiểu Quả, La Vực mở chiếc hộp gỗ, lộ ra một chiếc đàn violon tinh xảo, nước son đỏ thẫm tươi đẹp, đường cong tinh xảo mượt mà, dây đàn như tỏa ánh sáng lấp lánh.
25 Người tới rất trẻ, vóc dáng cao lớn, vẻ ngoài cũng không tồi, vừa trông đã biết là thanh niên tài tuấn, nếu như chân hắn không bị thọt. Gần tới nơi, hắn thân thiết gọi tên La Vực, vừa bắt tay y vừa đưa ly qua.
26 La Vực rời khỏi toilet, phát hiện bầu không khí ở đại sảnh có hơi thay đổi. Đám người vốn đang xúm xít chỗ y giờ đã đổi trận địa sang cổng lớn, ngay cả hai vợ chồng nhà họ Hàng cũng đứng ở đó.
27 La Vực nhìn Hiểu Quả cố gắng chuyển lực chú ý của y đến bánh mì, cố ý trầm ngâm một lúc rồi mới làm bộ miễn cưỡng từ bỏ ý định ban đầu, đưa mắt nhìn bánh mì.
28 Gần đây, La Bảo Điệp hiếm có không ở nhà chính nhà họ La, vì vậy phải mấy ngày sau khi xảy ra chuyện cô ta mới nghe được tin La Bảo Phàm gặp chuyện không may.
29 Quả thực La Vực đã nói câu này, y nguyên không đổi dù chỉ một từ vào hai năm trước, khi La Bảo Phàm mới trưởng thành say rượu đâm người trọng thương.
30
Sau bữa tiệc mừng thọ, La Vực có không khỏe vài hôm, vì vậy y dành một thời gian ngắn chỉ ở biệt thự tĩnh dưỡng.
Đúng giờ ăn cơm, đúng giờ nghỉ ngơi, trời đẹp thì ra ngoài phơi nắng, khi thể lực cho phép thì cùng Hiểu Quả đi dạo trong rừng.
31
Nghe La Vực hỏi, Hiểu Quả sửng sốt, rồi sau đó khẽ nở nụ cười.
“Tôi cũng… Thích anh. ”
La Vực nhíu mày, “Chỉ thích thôi à? Không phải thích nhất sao?”
Hiểu Quả cười ngọt ngào, thoáng chút thẹn thùng.
32 Tập đoàn Kình Lãng đang lên kế hoạch xây dựng làng du lịch sinh thái. Vườn sinh thái Lục Dã và tập đoàn nhà đất Kinh Khi nhà họ Hàng đều là đối tượng hợp tác của bọn họ.
33 Không chỉ cung cấp và đặt hàng trái cây với giá cả phải chăng cho các khách hàng, hàng năm vườn trái cây hữu cơ còn mở cửa một thời gian để du khách vào tham quan cũng như tự do hái quả.
34
La Vực hỏi, nhưng không chờ thầy Phương trả lời, y đã nói, “Đem thuốc ra đây. ”
Thầy Phương mau chóng cầm hộp thuốc về, La Vực nhận hộp, lấy bông và thuốc nước ra, khẽ chọc chọc mặt Hiểu Quả, “Nhắm mắt lại.
35 Qua phản hồi của Hàng Thanh và Tiếu Tỉnh Dương, có thể nhận thấy, các hạng mục hợp tác trong dự án làng du lịch đang được tiến hành rất thuận lợi, chẳng mấy chốc đã định ra ngày ký kết.
36 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi La Vực về đến nhà chính, trời đã về chiều.
37 La Á ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của ba mẹ, cô ta nhìn sang La Vực, phát hiện đối phương đang cúi đầu, như thể không để ý tới hành động vừa rồi của cô ta.
38 La Vực cùng Hiểu Quả đứng ngắm hoa trước ban công một lúc, cảm thấy hơi lạnh nên dắt cậu về phòng, không ngờ vừa quay ra đã thấy có hai người đang đến, chính là La Bảo Điệp và La Bảo Phàm mới từ ngoài về.
39 Hôm sau, La Vực bắt đầu bận rộn làm việc. Ngày nào y cũng phải tham gia vài cuộc họp trực tuyến, chưa kể còn phải ký những văn kiện mà công ty chuyển tới.
40
Hiểu Quả bị dọa, không muốn đi tới đi lui trong nhà họ La nữa.
La Vực không ép cậu, những lúc phải làm việc y sẽ bảo thầy Phương hoặc dì Chu ở lại cùng cậu, để cậu ngồi trong phòng hoặc vào phòng ăn ăn chút gì đó.