1 “Tôi chưa bao giờ tin vào truyện cổ tích, như nàng Lọ Lem ngày ngày làm lụng vất vả, dính bồ hóng, làm gì có chuyện nàng xinh đẹp và có đôi chân nhỏ xỏ vừa đôi hài thủy tinh? Theo thực tế, chắc chắn đôi tay nàng sẽ chai sạn, chân nàng sẽ to thật to vì phải đi nhiều, nước da sẽ rám nắng, nổi mụn hoặc tàn nhang vì không được chăm sóc,… vân vân và vân vân.
2 –Quang Hạo————————– Tôi nghĩ mình đã mơ. Mơ một giấc mơ về cô gái ở Plaza hôm nọ. Bởi vì ánh nhìn đó rõ ràng là của cô ấy. Còn lại thì đều khác hẳn. Điều kéo tôi lại chính là cảm giác đau rát bỏng còn đọng lại trên má.
3 Paul cười vui sướng, nụ cười như thiên sứ rồi ngại ngùng xấu hổ, vùi mặt mình vào ghế sofa, tuyên bố: - Tôi đi ngủ đây. Chúc bà ngủ ngon! Gã muốn giấu sự xấu hổ đây mà, tôi cười rồi cũng chúc Paul ngủ ngon, tắt đèn.
4 —-Thanh Diên—————– Chẳng hiểu sao tối nay tôi cứ hắt xì hơi liên tiếp, chắc có kẻ nào đang nói xấu tôi đây. Bực dọc, tôi rời khỏi chăn ấm nệm êm tới bếp lấy khăn giấy, ước chừng đêm nay cứ sổ mũi hắt xì thế này chắc sẽ tốn cả hộp.
5 - Anh không sao mà. - tôi trấn an Minh Khiết, cố tỏ ra mình không hề đau nhưng thực ra tôi nghĩ xương sườn mình đã gãy… Minh Khiết ngắm tôi chăm chú như sợ rằng sẽ để lỡ mất vết thương nào mà em không biết rồi khẽ khàng ôm tôi nhẹ nhàng, nước mắt em lăn nhẹ: - Cảm tạ ông trời… Có một điều gì đó thật lạ lẫm phát tán trong tâm tư tôi… Theo bản năng, tôi bất chợt phản ứng, đẩy Minh Khiết ra.
6 Nếu như ngày trước mọi chuyện đều đơn giản và dễ dàng… thì nay đâu đến nỗi khổ đau đến thế… ———————— Cô bé Minh Khiết 10 tuổi mặc một chiếc váy trắng muốt nhìn như một thiên thần nhỏ, tay cô bé cầm bó hoa hồng đỏ thắm rồi trao cho Thanh Diên.
7 Ngồi lặng yên mông lung suy nghĩ, Quang Hạo chán nản nhìn những tập tài liệu cần giải quyết trước mặt mình. Anh đang tập trung suy nghĩ đến mức cô thư kí vừa bưng trà vào, cố ý quên không đóng cúc áo nhưng anh cũng không nhận ra khiến cô ta bực tức gõ guốc ra ngoài.
8 Cái lạnh bất chợt ùa đến không báo trước như vũ bão, cả thành phố, người ta rủ nhau khoác những tấm áo to sụ ra đường. Trong căn hộ ấm áp của mình, Thanh Diên kéo cao khóa áo khoác cho con gái yêu, thơm lên má nó rồi đưa bé con đến lớp mẫu giáo.
9 - Cục Mỡ!- Thanh Diên cười thích thú, đánh tay vào cái bụng béo phị của tôi. - Sao lại gọi anh là Cục Mỡ?- tôi thắc mắc, nhìn em vui sướng cấu chí đôi má phệ của mình.