21 Huyền Nhung bị chọc ặt xám xịt cả lại, một chút cũng không nhường, cùng cô đôi co: “Thùy Anh! Sao đến nước này rồi mà mày vẫn còn trơ trẽn như vậy? Thật không biết xấu hổ.
22 “Thật là giảo hoạt. ” Huyền Nhung mỉa mai: “Bằng chứng nữa ư? Có cần đem cái chìa khóa, hộp đựng trứng cá, cửa kho đi kiểm tra dấu vân tay không nhỉ?”Phương Anh lạnh lùng cười: “Nếu cô muốn.
23 “Cơ mà không đáng sợ bằng mấy lời vừa rồi của mày đâu. ” Harry chợt nói. “Hở? Tao nói gì?” Khoa Trình nhướn mày. “Thì mày bảo… Cái băng nó bị nhiễu không rõ nguyên nhân… Lại còn làm ra cái vẻ thần thần bí nữa.
24 Điện thoại của Phương Anh reo lên. Diệp không nhìn sang, chỉ đoán: “Bà Mỹ gọi hả?”Phương Anh lo lắng gật đầu. Diệp giựt điện thoại của cô, ấn nút tắt nguồn rồi quay ra tỉnh bơ nói với cô: “Mới 6 giờ thôi ! Chúng ta cứ đi chơi thêm một lát đi.
25 Cô thay đồ xong, vừa bước ra khỏi cửa nhà thì đã thấy Kiệt ở đó từ lúc nào, người dựa vào xe, rất nhiệt tình vẫy tay chào cô: “Hi!” Phương Anh cười hì hì: “Đến sớm thế?”“Thì em hẹn anh mà.
26 “Tức là tôi chỉ cần khiến ông ta hài lòng với Thái Thịnh trở lại thì sẽ được rời khỏi đây phải đây phải không?. . . Được rồi, được rồi. ” Phương Anh nghiến răng gật đầu, nói xong liền xoay người bỏ đi luôn.
27 Hắn cá rằng Phương Anh nghe xong hẳn sẽ mừng rúm. Ai ngờ… Nhỏ đó không những bĩu môi, còn lạnh lùng nói: “Tôi đã đang buồn rồi mà cứ trêu hoài, rảnh quá đấy.
28 Bà Jayevi tay cầm hai cốc trà bốc hơi nghi ngút mang ra, đặt trên bàn trước sự ngây ngốc của cô. Bà lay hai vai cô, cười rất tươi: “Let’s drink tea. ” [ Uống trà này.
29 Phương Anh đủng đỉnh bước vào nhà hàng Food’s Harry, chọn một bàn sát cửa ra vào, ngồi xuống và gọi một ly matcha ưa thích kèm cái bánh mì ăn xế chiều.
30 Gần 4 giờ sáng mùa đông, trời vẫn hơi tôi tối và thực sự vô cùng lạnh. Lúc cô tỉnh dậy, còn đang nằm trên mặt sàn lạnh giá như băng. Phương Anh gắng mở mắt lắm mới mở được.
31 Phương Anh ấn vào xem bài viết. Đại khái ý của bài viết này kể về chuyện bà Jayevi đã đăng lên blog cá nhân nhận xét về những món ăn mà bà ấy đã thưởng thức trên đất Sài Gòn trong chuyến đi du lịch với chồng.
32 “Này ! Dậy đi !”Phương Anh lay lay hai vai hắn. Trần Minh Quân mơ màng mở mắt, ngu ngơ hỏi: “Chuyện gì thế? Đến nơi rồi hả?”“Ờ… ờ, chắc thế. ” Phương Anh gãi gãi đầu, ái ngại nói.
33 “Này, thật ra Sài Gòn cũng có nhiều nơi kín đáo lắm, không cần phải chạy xe tới tận đó để làm điều mờ ám đâu mà. ” Harry vừa nói vừa khúc khích cười: “Xăng mà không hết thì chắc hai người vượt biên giới luôn ấy nhỉ?”“Không phải mà.
34 Thoắt cái, đã tới lúc chiều tối. Phải công nhận mùa đông đến trời dễ tối lại thật, mới có 6 giờ chiều thôi mà đã gần như là đen như mực rồi. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong, từ trang trí nhà cửa đến làm bánh.
35 Đúng như hắn dự tính, quả nhiên chiều hôm đó cô có đến tìm hắn thật. Bộ dạng rất chi là nhàn nhạ, ung dung. Thấy cô tới, hắn ngẩng đầu lên, cười: “Kết quả thế nào rồi?”“Tốt ngoài mong đợi, tổng giám đốc ạ.
36 “Cô ấy thực sự đã nói như vậy ư?” Đáy mắt Harry ngập tràn sự ngưỡng mộ: "Thùy Anh này thật đúng là khiến người ta hết lần này tới lần khác kinh ngạc mà.
37 “Bố, bố về rồi ạ. ” Cô và Huyền Nhung đồng loạt cúi đầu xuống, chào người đàn ông trước mặt. “Mình, mình cuối cùng cũng về rồi. ” Bà Thiên Mỹ toàn thân diện đồ đen tang tóc nhưng vẫn tôn lên được sự hoa lệ, quý phái không để đâu cho hết.
38 “Thì năm nào cũng vậy mà. Chúng ta không phải đã quá quen thuộc với việc con luôn trốn đi trước rồi sao?” Bà Thiên Mỹ đáp. “Con… con ư?” Cô chỉ tay về phía mình, rồi khe khẽ liếc nhìn ra sau.
39 “Chính vì không biết nó là cái gì nên mới đem tới hỏi cô đây. ” Anh chàng nọ cười với cô, tay gõ gõ xuống mặt bàn. “Ý anh là sao?” Phương Anh nheo mắt lại, tay cầm điện thoại siết mỗi lúc một chặt hơn.
40 Phương Anh ra khỏi bệnh viện Tâm Thần Trung Uơng thì trời cũng đã quá trưa. Cô xoa xoa bụng. Thật đói ! Nhưng sao lại chẳng thấy muốn ăn một cái gì nhỉ? Cứ buồn bực làm sao ấy.