1 bụng mẹ, số lần gặp được người cha đáng kính của mình chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lí do rất đơn giản, papa tôi luôn thích con trai, luôn đối xử với tôi như một đứa con trai chính hiệu, mẹ tôi không chịu được điều đấy nên đưa tôi sang Mĩ Từ lúc tôi vẫn chưa cai sữa.
2 Hôm nay tôi chính thức đến học ở ngôi trường ĐH gì gì ấy. Bác tài lái xe đưa tôi đến trường. Theo sau là một đoàn xe ô tô nữa. Papa tôi thật khoa trương.
3 Tin tức “ Vu bóng rổ” bị hạ gục bởi người thừa kế tập đoàn MH nhanh chóng lan ra toàn trường và trở thành đề tài “hot” nhất đang được mọi người bàn tán sôi nổi.
4 Hôm đấy là sinh nhật 17 của Hạ Thất Lăng. Tôi đang ngồi cùng anh ấy và mẹ duột của anh ấy. Thật sự, nếu bữa tiệc này anh và bác Hạ không mời tôi đến thì tôi là gì được có mặt ở đây.
5 Tôi làm cái gì thế này. Tôi về đây chỉ để mong dần lấy lại trí nhớ cho Lam Lam. Cô ấy đã mất trí thì sao nhớ được tôi với VyVy. Chết tiệt. Biết là thế, nhưng tôi vẫn thấy bực mình.
6 Để giải đáp sự hoài nghi của mình, tôi hỏi hắn -Này, anh là Hạ Thất Lăng thật hả? Hắn quay ra nhìn tôi không nói gì. Thôi chết, tôi nói sai gì à? -Ơ ơ.
7 Điên lên mất. Cái thằng nhóc này, dám vẽ vào mặt tôi mà còn cười to thế được à? Phải kiềm chế lắm tôi mới không đấm 1 cái vào mặt tên này đấy nhé. -Không được cười nữa.
8 Ngày hôm nay đúng là “siêu may mắn” nhất trong đời “đương kim tiểu thư” tôi. Tôi cứ ngỡ khi về Việt Nam sẽ không bao giờ phải làm công việc “của con gái” nữa chứ.
9 -Truyện là thế à? Khổ thân nhóc Lam của tôi. – Phúc nhìn tôi với ánh mắt xót xa. Tôi thở dài. Đúng là có người để “dốc bầu tâm sự” xong cũng nhẹ cả người.
10 Tôi và Hạ Thất Lăng dừng lại ở một bờ sông nhỏ cách thành phố khá xa. Hắn kéo tôi xuống xe rồi ngồi bịch xuống bờ cỏ đưa hai tay lên vươn vai : -Hú. .
11 -Này. . . . Nhìn anh Thiện Thiện kìa. . . . -Wow. . . . Thiện là số một. . . -Đúng đúng. . . Anh ấy là số 1. . . . Học giỏi, thể thao giỏi, gương mặt thanh tú.
12 Í. . . ì. . ì. . . . Sao tự nhiên lạnh hết sống lưng thế này nhỉ? -OÁch. . . . xì. . . . . . -Cậu cảm à? – Phúc Phúc nhìn tôi lo lắng. -Không sao đâu.
13 Bóng đêm bao trùm. . . Trong ánh đèn đường lập lòe. . . . Tiếng gió rít cọ xát với lá cây. . . Tạo lên một âm thanh ghê rợn khiến ai nghe cũng phải rùng mình.
14 -Dừng lại đi. Đừng có đuổi theo em nữa -Sao em không dừng lại đi? -Dừng lại để bị “sát” à. KHÔNG BAO GIỜ~ Cứ thế tôi xách váy, “vắt chân lên cổ” mà chạy.
15 Vườn sau luôn là lựa chọn số một của tôi vào mỗi lúc nhàn dỗi. Khung cảnh ở đây mát mẻ nhờ hai hàng cây lớn chạy dài hai bên đường. Tận cùng con đường, nơi tôi đang ngồi đây được đặt một bộ bàn ghế gỗ với hồng hoa trồng xung quanh.
16 Tôi áp xát tai vào cánh cửa gỗ to “vật vã” ấy nghe ngóng. . . Hình như không còn âm thanh “chí chóe” của họ nữa rồi thì phải. . . Nhẹ nhàng mở chốt, hé cửa, tôi “thò” nguyên mỗi cái đầu của mình ra xem.
17 Với một “mảnh” khăn che thân, tôi vẫn chịu nhúc nhích suốt từ lúc Triệu Mẫn ra ngoài đến giờ. Bốp. . . . -Á. á. . á. . . – Tôi kêu lên. Gì thế này chứ? Mơ mà cũng có cảm giác đau như thật ư? Kì thật? Vừa nghĩ tôi đưa tay lên xoa xoa bên má vừa bị chính tay tôi tát.
18 Hừm. . . . Cái gì vậy?. . . Tôi nhớ là hôm qua đi ngủ đâu có đắp chăn, sao lại có cảm giác bị đè nằng ở chân tay với bụng nhỉ?. . . Chẳng lẽ hôm qua bị tra tấn dạ dầy nên bây giờ vẫn còng “nặng” bụng ư.
19 Mặc dù đang hết sức chán nản, nhưng ai mà muốn nghe tên khỉ đột này xúc xỉ mãi chứ. Tôi bực mình, đứng phắt dậy, lớn giọng : -Này tên kia, cậu không biết phân biệt cao thấp à? Mắt cậu có vấn đề hay sao mà bảo tôi là tên lùn thế? Vẫn cái kiểu nhơn nhởn, tên yêu động vật ấy tỏ vẻ hánh diện nói : -Lùn hơn tôi là lùn rồi.
20 Để giết thời gian trong lúc chờ lớp đo xong chiều cao, tôi chả biết làm gì ngoài việc đi lung tung. Mệt với mấy cái “trò” sức khỏe này thật. . . . . .