41 Nghĩ vậy, tôi co cẳng đạp binh vào cửa một cách thô bạo khiến nó bật tung ra. - Về đến nơi rồi…. – Tôi reo lên trong sung sướng… Rồi đột nhiên phát hiện ra có-điều-lạ trong phòng, tôi đờ người ra, miệng lắp bắp : - A…a….
42 Toàn bộ khách sạn rất rộng lớn nên nếu đi cổng chính để vào thì chẳng khác gì mua thêm đường cả. Chính vì vậy, Hoàng và “tiểu thư thùy mị nết na” Lam Lam đang đột kích ở lối sau – bãi đỗ xe của khách sạn.
43 Anh không nói gì thêm, trên nét mặt hiện lên vẻ gì đó khác lạ. Như hiểu được anh đang nghĩ gì, bà lão không nói gì nữa mà chỉ lẳng lặng cười rồi bưng bát đĩa đi chỗ khác.
44 - Ừm. Đến mang xe về cho ta. Rồi…. Đứng che ô cho Hạ Thất Lăng nói chuyện điện thoại, Lam Lam không ngừng nhìn ngó dò xét. Sau khi anh cúp máy, cô hí hửng hỏi ngay : - Sao anh? - Ừ.
45 Nước từ vòi chảy đều xuống cơ thể Lam Lam. Nước lạnh khiến cô tỉnh táo và bình tĩnh hơn. Vừa nãy, cô bực vì cái gì chứ. Rõ vớ vẩn. Cô có thêm cái tính bực tức vì những điều nhỏ nhặt từ bao giờ không biết.
46 Bị loại rồi còn đến phòng tập làm gì nữa. Nghĩ vậy, sau khi chia tay Đường Doanh, Lam Lam chán nản, hướng thẳng về phía tiệm bánh hôm nọ để đánh chén.
47 Sau khi bị Thất Lăng hại một lúc và chơi oẳn tù tì thua anh, Lam Lam nhà ta buộc phải đi mua đồ ăn trong tức tối. Mà nghĩ kĩ thì, đâu phải tại anh hại cô đâu, cô tự uống hết lon bia ấy mà.
48 Đỗ Phúc? Y Nhược trợn tròn mắt thắc mắc. Sao cậu lại có số cô? Đưa nhanh ngón tay trên màn hình, Y Nhược soạn lại một tin nhắn trả lời. “Có việc gì không?” Chưa kịp ấn gửi đi, ngay lập tức đã có một tin nhắn khác báo về máy cô : “Cậu ra ngoài đi.
49 KÉt……. Cánh cửa gỗ to nặng ấy dần dần mở ra. Bước vào trong, là tiểu thư à không, thiếu gia nhà họ Tạ mới “đúng” chứ. Ngồi xẵn bên trong là người đứng đầu tập đoàn MH.
50 Bỗng cô dừng lại. Lon nước uống hết rồi, không cần giữ nữa. Lam Lam ném ngược lon nước ra đằng sau với suy nghĩ : “Cầu trời cho nó trúng luôn vào đầu tên khỉ vàng kia đi.
51 Ối trời đất ơi, tiếng chuông điện thoại to “tổ bố” của Thất Lăng đột nhiên vang lên làm Lam Lam suýt bắn cả tim ra ngoài. Với lấy điện thoại dưới gối, anh khẽ chau mày khi nhìn vào màn hình rồi ấn luôn nút đỏ không thèm nghe máy.
52 Hế? Cô bé? Người yêu? “Thiếu gia” họ Tạ trợn hết cả mắt, mồm thì há hốc ra sau khi thông tin từ câu nói của mẹ Lăng Lăng truyền đến não. Quay qua quay lại tìm kiếm xem còn ai khác ngoài mình ở hướng này nữa không, nhưng kết quả thu được lại càng làm cho cô thấy hoảng vô cùng.
53 Ngồi bên cửa sổ nhâm nhi tách capuchino, Lam Lam lặng ngắm trời mưa. Cuối hè rồi mà những cơn mưa kiểu này vẫn còn nhiều lắm. Từng hạt, từng hạt, va vào nhau rồi rơi xuống đất vỡ tung tóe.
54 Nhìn tên đằng sau cười khoái chí, Lam Lam biết là mình vừa bị chơi một vố. Nhưng vì việc về ra quan trọng hơn nên cô chỉ khẽ xì một tiếng rất “nhẹ nhàng” và quay lên nhìn đằng trước tiếp tục lái xe.
55 Mặc bộ giáp bảo vệ, đội lên đầu chiếc mũ có lưới sắt, Lam Lam đi theo nhân viên quản lí đến một phòng tập. Ở đây, việc tập luyện được chia ra thành từng cặp, mỗi cặp một phòng, và cách sắp xếp cũng là do nhân viên.
56 Thất Lăng? Có phải Thất Lăng không? Nghe thấy giọng nói của Thất Lăng, tôi như được vực dậy từ địa ngục. Cuống cuồng, Tôi hướng ánh nhìn khắp nơi để tìm anh… Anh ấy đâu rồi? - Anh ở bên này.
57 - Vậy thì đánh cái thằng đang tựa lưng vào tường kia kìa. Nhanh, không tao giết chúng mày. Lệnh được đưa ra, lũ đàn em đằng sau tên cầm đầu nhanh chóng xông vào hành xác Thất Lăng bằng những cú đạp, đấm, đá,…liên tục.
58 Sau khi Đường Doanh đi được một lúc, Lam Lam vẫn giữ nguyên ở trạng thái cúi gằm mặt xuống, hai tay buông thõng, trong đầu thì ngổn ngang với mớ suy nghĩ không đầu không cuối.
59 Cách đó không xa, chiếc ô tô đen bắt đầu lăn bánh. Cửa kính xe từ từ được kéo lên, đóng chặt lại một cách thỏa mãn. - Sao? Mĩ mãn không bà chị? Người lái xe quay hờ về đằng sau, chờ đợi phản ứng của cô gái ngồi ghế dưới với khuôn mặt “thánh thiện” vẻ đắc ý kia.
60 Về nhà được vài ngày, Lam Lam thường xuyên quay trở lại bênh viện hơn. Một phần vì ở nhà chán, một phần vì muốn vào thăm Thất Lăng, phần còn lại là để tránh mặt papa của mình.