1 Đau đầu quá :' Thật ầm ĩ. . . ' Ẩn Hạ Nguyệt một thoáng nhăn mi, là ai to gan dám phá hỏng giấc ngủ của nàngÂm thanh ầm ĩ xung quanh khiến cho Ẩn Hạ Nguyệt không sao chợp mắt được nữa, hàng mi dài một thoáng khẽ run sau đó ánh mắt mở toang, lạnh lùng nhìn xung quanh, nhưng điều khiến cho Ẩn Hạ Nguyệt bất ngờ chính là xung quanh từ đâu lại nhiều người như vậy? căn phòng trang trí theo kiểu cổ đại lỗi thời này.
2 " Vương phi. . . . " tiểu Vân bỗng dưng đỏ mặt, trời ạ! Tại sao nàng lại thấy vương phi bật cười sang sảng lại như vậy. . . hấp dẫn nhân chứ. . . nhất định là đang mơ, nàng đang mơ thôi.
3 Cứ nghĩ đến việc chỉ cần im hơi lặng tiếng thì không có người để ý đến mình, không ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp kia đến tìm mình, Ẩn Hạ Nguyệt lạnh nhạt cười, thanh âm không ra hỉ giận : " sao vậy! Thế nhi tiểu thư không biết có chuyện gì đến tìm bổn cung nha.
4 " Ngươi. . . nói như vậy là gì gì?!"Đào Ải Thế một thoáng sực tỉnh, nghi ngờ nhìn Ẩn Hạ Nguyệt ,Ẩn Hạ Nguyệt ý vị thâm trường nhìn Đào Ải Thế, thanh âm một thoáng trêu chọc : " nói.
5 Tiểu Vân nghe Ẩn Hạ Nguyệt nói vậy, há hốc mồm kinh ngạc. . . . " Tiểu Vân a, ngươi rốt cuộc có muốn đi cùng ta hay không, vương phủ này nhàm chán như vậy, chúng ta thoát khỏi ngao du chân trời góc bể, chẳng phải là rất tốt.
6 Ẩn Hạ Nguyệt vẫy vẫy tay cho Tiểu Vân lui ra, nhìn nhìn Lâm Tử Viên một lát, bèn nói : " không biết vương gia đại giá quang lâm đến tìm ta có chuyện gì a?!" Lâm Tử Viên nhìn nữ tử ánh mắt, không đọng lại hình bóng của y, nhíu nhíu mày vô cớ trong lòng nổi lên lửa giận, thanh âm lạnh như băng : " Ẩn Dương Nhi.
7 Làm thế nào để trở thành cao thủ?! Nhìn thân thủ của tên vương gia kia, không phải tầm thường, sức uy áp hắn tạo ra thực sự rất lớn, nếu không phải nàng bất ngờ tấn công cùng phòng thủ nhanh thì 100 % là bại trận trong tay hắn rồi , Ẩn Hạ Nguyệt buồn bực, nàng thực sự ghét mình biểu hiện yếu thế trước mặt người khác, nhất là nam nhânNghe nói mấy cái loại nội công thì thường học từ nhỏ, dường như nàng cũng bỏ qua giai đoạn học võ tốt nhất rồi, nhìn lại thân xác của mình, Ẩn Hạ Nguyệt không khỏi thở dài, cốt cách quá mức yếu nhược, thực sự không là tài liệu tốt luyện võ nha, Ẩn Hạ Nguyệt một thoáng tiếc hận" Ha ha.
8 "Ẩn Hạ Nguyệt , đó là lựa chọn của con, ta không có quyền can thiệp. . " lão giả lên tiếng, lấy trong lòng một cuốn sách cùng một tấm da bạc đưa cho Ẩn Hạ Nguyệt , ngài nói tiếp : " đây là bộ môn tâm pháp cùng tuyệt học cả đời của vi sư, còn đây là bản đồ chỉ dẫn đến Thiên Phong động, Ẩn Hạ Nguyệt! Hi vọng con sẽ thuận buồm xuôi gió".
9 Nhưng rất tiếc, cái gọi là hi vọng cũng chỉ là hi vọng mà thôi, vì hai ngày hôm sau một vị khách không mời lại xuất hiện trước mặt Ẩn Hạ Nguyệt , mà nhân vật đó không ai khác chính là vị chiến thần vương gia tuấn mỹ hơn người của chúng ta.
10 Cứ việc nghĩ đến Lâm Tử Viên dễ dàng khống chế hành động của nàng, Ẩn Hạ Nguyệt lại càng cảm thấy buồn bực, từ khi nào Ẩn Hạ Nguyệt nàng lại rơi xuống thế bị động dễ dàng bị người khác nắm lấy như thế, hàng chân mày thanh tú một thoáng khẽ chau, nhìn cổ tay bị bóp sưng đỏ, Ẩn Hạ Nguyệt khẽ mím môi, nam nhân chết tiệt, nhất định có một ngày, món nợ này nhất định nàng sẽ đòi lại.
11 Ẩn Hạ Nguyệt không hỏi thêm gì nữa, ra hiệu Tiểu Vân trả ngân lượng, sau đó lấy thanh mộc trâm đi. Lão giả nhìn theo bóng lưng của Ẩn Hạ Nguyệt một thoáng thở dài, thanh âm bất giác tịch liêu thêm mấy phần : ".
12 Thấy Ẩn Hạ Nguyệt không chút phản ứng, Trần công công có chút sốt ruột, bèn gọi lại lần nữa, Ẩn Hạ Nguyệt giương mi nhìn Trần công công, lại tà liếc nam tử đứng bên cạnh, cười nhẹ, tiếu dung ôn hòa khách sáo : " không biết hai vị.
13 Nhìn bóng lưng của Ẩn Hạ Nguyệt khuất dần, Lâm Tử Dạ một thoáng đăm chiêu. . . . " Vương phi, người đó là ai vậy?!" Tiểu Vân tò mò" Đương kim thánh thượng"" Thánh.
14 Thật ra, Ẩn Hạ Nguyệt không rõ, Lâm Tử Viên y thực sự rất lạnh lùng, rất tàn nhẫn, nhưng là người ta thường nói " vỏ quýt dày có móng tay nhọn' nếu như lâm Tử Viên là vỏ quýt dày thì Ẩn Hạ Nguyệt chính là cái móng tay nhọn kia.
15 ĐêmBầu trời huyền bí với những vì tinh tú lấp lánh tỏa sáng trên bầu trời, dãy ngân hà xinh đẹp, vắt ngang cả bầu trờiĐêm nay rực rỡ với hàng ngàn vì sao xinh đẹp, nhưng lại không có trăng.
16 " Bẩm vương gia, xung quanh hai trăm dặm nơi đây tìm không thấy bóng dáng của vương phi. . . " một tướng sĩ tiến lên bẩm báo, thấy vương gia sắc mặt ngày càng đen, gã tướng sĩ cũng không khỏi lo lắng trong lòng, từ tối qua đến giờ bọn họ dường như phi ngựa cả đêm, tìm tung tích vương phi, nhưng vương phi giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy.
17 " Ẩn Hạ Nguyệt , nàng ngay lập tức đứng lại đó cho ta. . . . " Lâm Tử Viên thấy Ẩn Hạ Nguyệt phi ngựa bỏ chạy, y tức giận quát lớn, cả đêm không ngủ, lại thêm một ngày đi tìm kiếm nữ tử này, sức lực của y cũng cạn kiệt không ít, hai tròng mắt đỏ ngầu, tràn đầy tơ máu, trông thật dữ tợn, và hơn thế nữa, lửa giận trong y đang ngùn ngụt thiêu đốt cả lí trí, trông y giờ khắc này đây nào còn phong độ lãnh tình vô tâm của một chiến thần bất khả chiến bại của một đế quốc?!Ẩn Hạ Nguyệt cười mỉa, thanh âm nhẹ bẫng , pha chút lạnh nhạt : " ta nói ngươi đó, Lâm Tử Viên , chúng ta coi như hai kẻ xa lạ, ngươi cũng không rỗi hơi đến mức truy lùng ta đó chứ?!" Khoảng cách giữa hai người cũng không quá xa, dù thanh âm của Ẩn Hạ Nguyệt rất nhỏ, nhưng với kẻ nội công cao cường như Lâm Tử Viên , một chữ cũng không bỏ xót, hai kẻ xa lạ?! nữ tử này quả thật rất có bản lĩnh khiến y giận sôi người" Nếu nàng không đứng lại, đừng trách ta ra tay ngoan độc.
18 Khung cảnh xung quanh càng ngày càng mờ nhạt, Ẩn Hạ Nguyệt một thoáng hoảng hốt, lắc lắc đầu, nhìn thấy máu từ vết thương túa ra, dần dần chuyển sang màu đen , Ẩn Hạ Nguyệt sắc mặt lạnh lẽo, mũi tên có độc!Dám ám toán nàng, được lắm, Lâm Tử Viên , nếu hôm nay Ẩn Hạ Nguyệt nàng còn sống, nhất định khiến cho hắn hối hận về ngày hôm nay.
19 " Ngươi nói, vương gia bắn tên vào vương phi sao?!" Đào Ải Thế nhẹ giọng lẫm bẫm. " Đúng vậy, tiểu thư!" Tiểu nha hoàn gật gật đầu. Đào Ải Thế bất chợt cười khẽ, nhẹ nhàng lắc đầu, tiếu dung như có như không chua xót không nói nên lời, nguyên lai nàng vẫn chưa thực hiểu rõ nam nhân của nàng, hắn quả thật đủ vô tình.
20 " Huynh đệ , không sao chứ?!" Thấy Ẩn Hạ Nguyệt một thoáng yên lặng, Dung Phượng Ca vẫy vẫy tay trước mặt nàng, Ẩn Hạ Nguyệt sực tỉnh, lắc đầu cười trừ : " không có gì, bên ngoài quả thật nguy hiểm hơn so với trong này nhiều lắm".