1 Bạn biết không?
Trong cuộc sống có nhiều khoảng cách.
Có khoảng cách dài, có khoảng cách ngắn, có khoảng cách giữa hai trái tim, hay khoảng cách vùng trời địa lý.
2 Để cái tê buốt của tuyết lạnh làm vơi đi cơn đau nhói trong lòng, Hạ Diệu Vy lê bước trở về.
Cũng may Sơ Nhi cùng Dư Huy đã rời đi.
Lặng nhìn vị trí hai người đứng lúc nãy Diệu Vy cánh mũi cay xót.
3 Diệu Vy nhìn người con trai có nụ cười toả nắng đang ngồi ở phía trước có chút thất thần.
Trừ lần đầu gặp anh năm năm trước, đây là lần đầu tiên cô gần anh đến như vậy.
4 Ngày hôm sau.
Dư Huy nắm trong tay tấm thẻ sinh viên tìm đến kí túc xá của Hạ Diệu Vy, thì được biết Hạ Diệu Vy đang ở thư viện.
Anh nhìn tấm thẻ sinh viên trên tay đang định nhờ bạn cùng phòng trao lại cho cô gái kia.
5 Dư Huy lục tìm một lượt các gương mặt trong đội bóng rổ ý đồ đoán đoán xem rốt cuộc là tiểu tử nào.
Kết quả hắn hoàn toàn không tra ra, bởi vì nhìn như thế nào cũng không có người có khả năng khiến cho một người trầm tính như Diệu Vy thích đi.
6 Một đường đi thẳng ra sân trường, mãi đến khi đi ra ngoài phố, Dư Huy mới giật mình hơi xấu hổ buông ra tay của Diệu Vy.
-"em không sao chứ? Xin lỗi, là do anh khiến em liên luỵ" Dư Huy ảo não.
7 Lotteria.
Dư Huy ngồi trong quán Fast Food nhìn dòng người qua lại bên ngoài có chút thẫn thờ.
Sơ Nhi mím môi, trong mắt loé lên tia căm hận.
Thu liễm tốt tâm trạng Sơ Nhi mỉm cười dịu dàng.
8 Dư Huy vẫn còn nhớ rõ lúc đó thần trí anh đã mơ hồ, anh thậm chí còn không kịp tiếc nuối cuộc đời mình kết thúc quá sớm hay là trải nghiệm tuyệt vọng cảm giác.
9 Hai ngày sau.
Tại hội trường đại học J, hiện đang tổ chức một cuộc thi hội hoạ lớn nhằm vào sự kiện Giờ Trái Đất.
Chủ đề "How To Save The World "
Cuộc thi đang dần đi vào những phút cuối cùng.
10 Tối hôm đó, tại nhà Dư Huy.
Anh mở laptop, online.
Tại mục tìm kiếm, ngón tay thon dài gõ trên đó một hàng chữ "cuộc thi How To Save The World "
Ánh mắt anh đồng tử hơi co lại khi nhìn thấy hàng chữ, "người dẫn đầu sẽ có một chuyến du học Pháp quốc.
11 Hạ Sơ Nhi do dự, đúng lúc này, cô chợt mình thấy bảng tên của anh.
Dư Huy. .
Lúc này cô mới nhìn kỹ lại gương mặt anh, phát hiện ra, người trước mặt cô thì ra.
12 Dư Huy cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay.
5h chiều.
Anh cho tay vào túi quần, giải tán đội bóng rổ.
Đứng dưới sân bóng ngẩng người chừng năm phút, Dư Huy ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ tầng hai thư viện.
13 Diệu Vy khi nghe được tin tức này hoàn toàn sững sờ.
Đây. . chỉ là đùa phải không?
Rất tiếc không ai xung quanh cô cho cô biết được chuyện này là đùa cả.
14 Ngày hôm sau.
Dư Huy tỉnh lại.
Trước mắt tối đen như mực khiến Dư Huy kinh ngạc, anh cử động thân mình lại phát hiện toàn thân vô lực.
Hơn nữa tay và chân, ngực cũng như bụng ẩn ẩn truyền đến cơn đau bén nhọn khiến anh nhịn không được hít một ngụm lãnh khí, hết cách, anh mở miệng gọi.
15 Hạ Sơ Nhi đứng ngoài phòng bệnh, có chút không cam lòng nhìn cà mèn cháo mà sáng sớm cô đã nhờ mẹ nấu nhừ.
Khi nhìn thấy Dư ba cùng Dư mẹ cùng bác sĩ đi ra ngoài Sơ Nhi liền đi theo, định mang cà mèn trên tay đi lên xoát hảo cảm, thì chợt nghe bác sĩ nhắc đến tình trạng của Dư Huy.
16 Dư mẹ bước chân vào phòng hai mắt đỏ hoe, vừa khép cửa lại, bà chợt nhớ ra một chuyện.
Bởi vì lúc nãy bác sĩ đột ngột thông báo tin xấu nên bà đã quên nước đã đổi tốt tại nhà thuốc.
17 Hai ngày sau.
Từ ngày hôm đó, Sơ Nhi không lại xuất hiện tại bệnh viện.
Người đến thăm có kẻ chia buồn, có kẻ than thở, đau lòng, hoặc giả ý cảm thương.
18 Hạ Sơ Nhi gương mặt trắng bệch.
Tuy cô đã đoán sơ sơ qua nguyên nhân tai nạn có thể bởi vì mình, nhưng hiện tại nghe chính anh nói, cô vẫn có chút kinh hoảng cùng tội lỗi.
19 Ba ngày sau.
Dư gia.
RRRR. . RRRR. . RRRRRR
-"alo?"
-" Bác là mẹ của Dư Huy, đây là số điện thoại Hạ gia phải không?"
-" vâng, con chào bác ạ"
-"Sơ Nhi đấy à, con đang ở đâu? Dư Huy nó xảy ra vấn đề, con đến ngay được không?" Giọng Dư mẹ gấp gáp truyền đến.
20 Diệu Vy ngồi yên lặng trong phòng. Ánh mắt đặt ngoài cửa sổ.
Như nghĩ đến điều gì, Diệu Vy đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống.
Cô đưa tay gỡ từng bím tóc được tết cẩn thận hai bên vai.