1 Lâm Ân Di (15t) tính cách con nít, thích mê mấy thứ đẹp đẽ, hào nhoáng nói tóm gọn là mắc tiền. Ham chơi hơn ham học. Thích chế ra mấy thứ đồ ngớ ngẩn, vô dụng.
2 Địa điểm: tại trường tư thục An Nam. Lâm Ân Di mang một chiếc áo sơ mi cụt tay màu hồng, một cái váy hoa màu đỏ dài đến đầu gối, chân đi đôi giày bata trắng, tóc thắt bính hai bên.
3 Cuối cùng Ân Di cũng đến trước cửa phòng số 10, nhưng cô nhóc có hơi nghi ngờ 1 chút, mắc công bị hớ như hồi nãy thì quê lắm. Di rón rén đến bên cửa, không dám bước vào trong mà cứ thập thò cho đến khi bị ông thầy chủ nhiệm phát hiện.
4 Các em nghỉ đi. -Cả lớp đứng. - lớp trưởng hô. Thầy CN vừa bước ra khỏi lớp thì 1 hình ảnh khủng khiếp đập vào mắt Ân Di. -Ê tụi bay, đánh bài đi. -Tiếng lớp phó vang lên.
5 Sau giờ ra chơi rồi đến tiết 3. . . tiết 5. . . Ân Di vẫn chẳng nói gì với Huy. Chắc tại sáng giờ quê quá rồi nên chẳng dám mở miệng ra nữa. Reng. . .
6 Gần về tới nhà, Ân Di nghe thấy trong nhà đang chí chóe. -Này sao lại thế, phòng này là của con, con không đi đâu hết. -Tiếng con trai cất lên. -Phong Anh à, nhà này có hai phòng ngủ, chẳng nhẽ con muốn ngủ với chị họ con.
7 Phong Anh, con lên gọi Di xuống ăn cơm đi. Đi học về đã không ăn miếng nào mà lăn ra ngủ rồi. -Ông Hùng tay bưng tô canh cua, miệng gọi Phong Anh ra thực hiện nghĩa vụ của một người em.
8 Phong Anh vừa kéo ba mình ra khỏi cửa thì ông Hùng giựt tay lại: -Con làm gì thế? -Sao bố lại hét toáng lên thế, nếu lỡ. . . -Gì cơ? -nhỡ con nhỏ đó đi rêu rao khắp trường "niềm hãnh diễn" của An Nam hành hạ nó thì sao.
9 Sáng hôm sau 5:30 am. -Phong Anh ơi, dậy đi, tập thể dục nào. Di chẳng cần biết đây là phòng của ai, chẳng cần quan tâm phòng này toàn đàn ông con trai mà cứ xông thẳng vào và lay Anh dậy.
10 1 lúc sau. . . Ông Hùng từ cửa hàng về nhà thì thấy Phong Anh đang cõng Di vào. Vừa thấy ba mình, Anh vội bỏ xuống, khuôn mặt xấu hổ bắt đầu giả nai như chẳng có chuyện gì xảy ra (càng quê càng cố tỏ ra bình thường ), chỉ tội cho Ân Di, cô nhóc bất ngờ bị bỏ xuống, cái chân đau chưa chuẩn bị đã phải tiếp đất nên khẽ la lên: -Oái.
11 15p sau, Ân Di có mặt ở trường. cô hít một hơi thật sâu rồi bước vào cổng, vừa chạm chân vào trong cổng trường thì một chiếc Moto chạy xẹc qua một vũng nước mưa đen thui đọng lại từ tối hôm qua chưa rút kịp làm cho thứ nước ấy dăng lên bộ đồng phục mới 500.
12 Cô Vân cũng đang thắc mắc cái thái độ kì lạ của cả lớp nên đánh mắt nhìn Huy từ trên đến dưới và phát hiện ra một thứ khá thú vị: -Huy, quần của em. Huy giật mình cúi nhìn lại quần mình rồi ngoái cổ ra đằng sau nhìn thì phát hiện nguyên một hình trái tim bằng phấn trắng ngay trên mông quần của mình.
13 Sau một lần rượt đuổi chán chê mê mỏi, cả hai quyết định trở lại lớp để học tiếp 2 tiết cuối. 45' sau. . . rồi 45' sau nữa. . . Tiếng chuông kết thúc buổi học reo lên.
14 10p sau đó, ở nhà sách thành phố. Chí Huy cầm 2 cuốn sách tham khảo ra quầy thu tiền. Sau khi thanh toán xong 2 cuốn sách, cậu ta quay lại gọi Di: -Nhà quê, về thôi.
15 Phong Anh và Di trở về nhà trong tình trạng kẻ lớn mặt mũi sa sầm, tái mét còn kẻ nhỏ thì đang nằm gọn trên vai kẻ lớn, ngủ lịm chẳng biết trời trăng mây đất là gì hết.
16 Lại 1 ngày nữa trôi qua. Con nhóc Ân Di chẳng xem một ngày nào là quá khứ cả. Nằm cả 1 ngày thì ngày hôm sau khỏe lại như thường, mới có 5h sáng đã sang phòng gõ cửa đinh tai nhức óc.
17 30 phút sau, cả hai có mặt trên trường. Ân Di chẳng màng gì đến hội trưởng tội nghiệp bị mình cho là biến thái đang nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống, cứ thế bỏ về lớp.
18 Lại 1 ngày với 5 tiết học dài dằng giặc, không biết ai xếp lịch mà 3 môn Ân Di chán nhất " 2 tiết văn, 1 tiết sử và 2 tiết lý" xếp chung 1 ngày nữa. Với 1 đứa lớn lên ở Anh như cô nhóc thì 1 ngày học 5 tiết tiếng anh là ước mơ lớn nhất trong cuộc đời học sinh rồi, bởi vì cần gì phải học, cô nhóc biết hết rồi.
19 Thứ 7 ơi, cuối cùng em cũng đến. 7h sáng. -Chết tiệt, nhà gì có cái chuông cửa bấm hoài không kêu, đã vậy đợi hoài không có ai ra mở cửa. Huy bực mình gọi điện thoại cho Di 5, 6 cuộc nhưng chẳng thấy bắt máy.
20 7h20 Phong Anh "vác" cái " của nợ" trên lưng về đến nhà, khuôn mặt biến sắc, đôi mắt đờ đỡ, sáng giờ chưa ăn sáng mà phải vừa tập chạy bộ vừa vác thêm 43 kí trên vai về nhà.