1 Chương 1: -Tớ thích cậu, làm người yêu tớ đi. Câu nói đó không biết Nhược Vi đã nói bao nhiêu lần với Hoàng Nam nhưng đáp lại vẫn là một cái cười xòa hay câu nói lãng tránh vấn đề.
2 Chương 2 -1, 2, 3 cuốn, đủ rồi. Ủa, Nhược Vi đâu. Hoàng Nam ngó dáo dác, không thấy nó đâu cả. Cảm giác lo sợ vì sắp bị mất một cái gì đó quan trọng dâng lên trong lòng cậu.
3 Chương 3:-A, Hoàng Nam!Nhược Vi thấy cậu như thấy được vàng, vội vàng chạy tới ôm cổ cậu. Do không để ý nên nó va phải vai của anh chàng kia khiến anh bị đẩy người vào vách tường.
4 Chương 4: Nhược Vi co cẳng đạp xe với tốc độ nhanh nhất có thể. Nhanh không thể nào nhanh hơn đối với những người đi xe đạp. Vì vậy, do tuổi cao sức yếu nên chiếc xe đạp của nó bị đứt dây sên.
5 Chương 5:Tùng. . . tùng. . . tùng. . . Âm thanh mà mọi người mong đợi nhất cuối cùng cũng vang lên. Nhược Vi vội vàng xách cặp phi như bay xuống 2 tầng lầu rồi chạy thẳng theo đường về nhà khiến Hoàng Nam ngơ ngác.
6 Chương 6:Đúng như đã hẹn trước, sáng hôm sau Vĩnh Phúc tới đón Nhược Vi đi học và trưa đưa nó về. Sẵn tiện chở nó đi lấy chiếc xe đạp. Nó đâu hề biết tất cả những điều đó làm Hoàng Nam điên đầu.
7 Chương 7:6h30p…Sáng nay Nhược Vi dậy sớm để chuẩn bị đi học. Vừa thấy Hoàng Nam chạy ngang nó liền lấy xe đạp chạy kè theo. -Hi cậu. Hoàng Nam vẫn nhìn thẳng, không thèm trả lời.
8 Chương 8:Một ngày chủ nhật lại đến. Lẽ ra là cũng bình thường như những ngày chủ nhật trước thôi nếu Nhược Vi không phát hiện ra là hôm nay Hoàng Nam sẽ vào thư viện đọc sách.
9 Chương 9:Màn đêm nhẹ nhàng buông xuống. Quả cầu lửa to sụ ở phía Tây đang cố len lõi từng tia nắng yếu ớt cuối cùng qua những khe nhà, nhưng lại bị màn đêm nuốt trọn rất nhanh.
10 Chương 10:Đôi đồng tử của Mai Mai giãn rộng, từng mạch máu trong cơ thể cô như ngừng chảy. Cái tên An Kiều đó…. . . Quá khứ…Trên một cánh đồng thoang thoảng mùi lúa chín ở miền quê hiền dịu.
11 Chương 11:Mở mắt ra, thứ đầu tiên Nhược Vi nhìn thấy là cái trần nhà trắng toát. Một mùi mà chỉ khi ở bệnh viện mới có giúp nó biết được hiện giờ mình đang ở đâu.
12 Chương 12:Mở mắt ra, thứ đầu tiên Nhược Vi nhìn thấy là cái trần nhà trắng toát. Một mùi mà chỉ khi ở bệnh viện mới có giúp nó biết được hiện giờ mình đang ở đâu.
13 Chương 13:Nhược Vi bước ra khỏi phòng tắm, trên tay còn cầm chiếc khăn lau tóc. Nó tưởng đâu Xuhi còn ngồi đằng trước nên gọi: -Lát nữa đi ra quán của dì Ba ăn hủ tiếu há! Im lặng,không có tiếng trả lời.
14 Chương 14:Sáng hôm sau. Vĩnh Phúc đã sửa xong tấm ảnh gia đình cho Nhược Vi. Người đàn ông-tức là ba của nó-trong tấm hình nhìn thật quen. Một bước chân nhẹ nhàng bước tới, là mẹ anh.
15 Chương 15:Một tuần học tập mệt mỏi, và cuối cùng thì cũng đến chiều thứ bảy. Gần Tết nên thời tiết khá là lạnh lẽo. Nó và Xuhi tung tăng tay trong tay đi đón Hoàng Nam xuất viện.
16 Chương 16:1 giờ 23 phút… Đêm. "… Ánh nắng chiều chiếu xuyên qua những khe nhỏ của vách tường tạo thành những vệt dài màu vàng nhạt nhẽo, gió thổi không ngừng làm những cọng bông lau màu trắng bay lất phất.
17 Chương 17:4 ngày thi đã trôi qua, tâm trạng Nhược Vi vui hơn bao giờ hết. Tất cả đều xuông sẻ, không có gì trở ngại. Hôm nay là chủ nhật. Nắng ấm ám chiếu lên mọi ngõ ngách trên khắp nơi, gió xuân mang không khí trong lành đến, bầu trời trong xanh quang đãng, những đám mây trắng bồng bềnh nhẹ dịu.
18 Chương 18:Lang thang dạo bước trên con đường đầy lá khô xào xạc, gió thổi mông lung đưa đẩy những cành cây ở trên cao. Những bông hoa dại màu tím nhạt mọc dọc hai bên đường đung đưa những cánh hoa nhỏ bé, cánh bướm chập chờn chập chờn bay lượn.
19 … Nhược Vi dẫn cậu đến một nơi tách biệt với cuộc sống ồn ào náo nhiệt kia, một nơi cách xa thật xa trung tâm Thành phố, đi đến nổi hai chân Hoàng Nam muốn rụng rời.
20 Chương 20:Hôm nay là Mùng 1 Tết, vì thế mà Nhược Vi không có lí do nào để ngủ nướng thêm một giây một phút nữa. Nó thay đồ mới rồi lon ton xuống nhà ăn sáng.