1 Người đàn ông họ Nam dắt hai chị em cô đến trước cổng biệt thự 57 ở phố Thiên Tân. Ông ta chỉnh lại gọng kính,mắt không buồn liếc nhìn cô nói:
"Từ nay đây sẽ là nhà của hai con.
2 Tiểu Đồng từ nhỏ vốn thích những thứ đẹp đẽ,ngôi nhà này đối với cô là trên cả tuyệt vời. Hơn nữa còn có cả vườn hoa và hồ cá lớn trông không khác gì chốn tiên cảnh.
3 Khúc Tiểu Đồng nghe thấy tiếng nói,vội vàng ngẩng đầu lên. . .
Nam thiếu gia đứng trên cầu thang,thấy Tiểu Đồng ngước lên liền nhoẻn miệng cười. Anh tao nhã đi xuống đứng trước mặt Tiểu Đồng"Em tên gì?"
Mặt đối mặt,Khúc Tiểu Đồng có chút thẹn thùng,cô trả lời"Em họ Khúc,tên đầy đủ là Khúc Tiểu Đồng.
4 Khúc An Tịnh nói xong liền quay lưng đi. . .
Nam Hạo hừ nhẹ,chà nát tấm chi phiếu dưới đất sau đó đi thẳng lên lầu,vào phòng của mình
Khúc Tiểu Đồng ngồi trên ghế sofa nghịch bể cá để trên bàn bên cạnh.
5 Khúc An Tịnh ngồi co ro trong góc phòng,mặt chôn sâu vào giữa hai đầu gối. Nếu cứ tiếp tục thế này cô không biết tương lai của cô và Tiểu Đồng sẽ ra sao nữa.
6 5 giờ sáng,An Tịnh vừa thức dậy đã thấy mình và Mục Dinh cùng ngủ ở ngoài hồ cá. Mục Dinh còn chưa tỉnh có lẽ là do tối qua thức khuya quá. Chị ngủ dựa đầu vào vai cô khiến cô loay hoay không biết có nên ngồi dậy hay không vì sợ Mục Dinh bị đánh thức.
7 Trước mặt An Tịnh bây giờ là một chàng trai có dáng người cao ráo,nước da trắng và đeo kính,trông như người rất có học thức. An Tịnh lâm vào tình cảnh như bây giờ cũng chẳng còn tâm trạng gì mà quan tâm nhiều nữa,cô tự mình đứng dậy nhận gói khăn giấy trên tay Ngạo Quân lau nước mắt và những vết đất cát dính trên tay,miệng thì thầm
"Cảm ơn.
8 Khúc An Tịnh đứng nép bên cửa,mặt nóng bừng lên vì xấu hổ. Học trưởng đứng bên cạnh,thấy điệu bộ sợ hãi của An Tịnh cảm thấy cực kì muốn cười,không những sợ độ cao mà còn sợ cả đám đông,đúng là hết thuốc.
9 Kể từ sau cái gật đầu ngày hôm đó,càng ngày bạn bè cùng lớp càng ngó lơ cô,thậm chí có vài người còn xin chuyển lớp. An Tịnh đi đến đâu cũng đều chỉ nhận được những ánh nhìn ghẻ lạnh từ xung quanh,ngay cả Tiểu Đồng dạo này cũng ít khi gặp mặt.
10 Sáng hôm sau,An Tịnh nằm trên giường,tới khi mặt trời treo tít trên cao mới lục đục ngồi dậy,cả người đau nhức. . .
Nhờ ơn ai đây?Nếu không phải vì mất thời gian đưa tên chó chết kia đi viện thì cô đã không phải lâm vào cảnh thức tới hơn 4 giờ sáng để làm đề thi thử,còn phải dậy phụ Mục Dinh đi lo cho lũ chó.
11 An Tịnh đứng trong phòng,trên đầu chảy dài ba vạch hắc tuyến,lông mày giật giật
Tên nhóc này định kiếm chuyện với cô đến lúc nào đây?An Tịnh nhớ là chân cô đâu có sức công phá đến mức hắn lết không nổi?
An Tịnh bực bội chạy đến không nói không rằng mở toang cửa ra định chửi cho tên kia một trận.
12 Đang trò chuyện vui vẻ,đột nhiên Ngạo Quân bị giật mình,anh trùm mũ kín lại,đeo khẩu trang. Trước khi đi,anh nói với An Tịnh
"Chúng ta trao đổi số điện thoại,sau này anh gọi lại cho em"
"Em.
13 An Tịnh thức được tầm nửa tiếng lại tiếp tục ngủ. . .
Chắc cô không biết lúc gần 4 giờ sáng,có ai đó không biết xấu hổ lẻn vào phòng cô vơ vét hết sách bút,đồng phục,giày dép của cô sau đó đem vào phòng mình lén lút nhét vào trong tủ quần áo rồi mới an tâm lên giường mà ngủ,còn bày ra bộ mặt vô cùng thoải mãn.
14 Nam Hạo ngồi trong lớp thật sự tập trung không nổi. Cứ cách một lúc là lại tự hỏi xem nha đầu thối kia đang làm gì ở nhà,cũng chẳng biết đã ăn uống gì chưa.
15 Sáng thứ năm,An Tịnh tất tả sửa soạn quần áo đi đến gặp Ngạo Quân,bận rộn vô cùng. Nam Hạo biết trước,anh dậy từ sáu giờ sáng thay áo quần. Lúc An Tịnh đi ra ngoài cũng mặt dày bám theo.
16 Con mình?
Không chỉ có An Tịnh sốc một mình,đến Nam Hạo cũng choáng không kém. Thiên ơi,anh đang nói cái gì đây?. . . -∆-
Nam Hạo ngại thối mặt nhưng vẫn rất bình tĩnh.
17 Nét bối rối trên gương mặt cô vô tình bị Doãn Khiêm nhìn thấy. Anh bật cười,dắt xe đến trước mặt An Tịnh
"Lên xe,tôi chở cậu về. . . "_Nói xong còn không quên liếc cái ánh mắt đắc ý về phía ai kia đang ngồi tức muốn nổ não trong xe.
18 Chẳng mấy chốc đã đến mùa giáng sinh,điều đó cũng chứng tỏ cô sống ở nhà họ Nam đã được hơn 2 tháng. . .
Cả thành phố Thiên Tân từ trong ra ngoài đều tràn ngập sắc đỏ cùng những ánh đèn rực rỡ.
19 Trên vỉa hè lát gạch,tuyết trắng hầu như bao phủ toàn con đường,tuyết dày tận 2,3cm. . .
An Tịnh cầm bông hồng trên tay ngắm nghía,hất đi những hạt tuyết nhỏ trên cánh hoa,cuối cùng quyết định cất nó vào túi xách,tiếp tục đi dạo.
20 Màn pháo hoa kết thúc,An Tịnh vẫn lưu luyến chẳng muốn rời quảng trường. Trong lúc đó,mọi người đã ra về gần hết. Nam Hạo kéo khăn quàng cổ của mình lên cao đến mũi che đi khuôn miệng đang mỉm cười,dùng ánh mắt lạnh lùng nhất có thể nhìn cô nói
"Đi về.