1 Ngày hôm ấy.
Phía sau nhà gửi xe của trường.
- Mày đã làm gì với Trường? Có phải mày cắm sừng nó. - tôi hỏi Thảo Nhi
- Không phải chuyện của mày.
2 Tôi đã từng thích một người. Tôi vẫn gọi cậu ấy là chàng trai mang dáng hình của gió.
Trường - thằng bạn từ hồi cấp 1. Nó hài hước, thân thiện và thông minh.
3 Kì 2 năm lớp 12, cô giáo chủ nhiệm lớp tôi nghỉ sinh con, và thầy Trung chính là chủ nhiệm lớp mới.
Sau buổi gặp gỡ ngoài ý muốn, có vẻ tôi trở thành đối tượng được chú ý hơn cả.
4 Ngày hôm sau, tôi đi học.
Trường vẫn chào đón tôi như mọi lần, mọi việc dường như vẫn diễn ra như vậy nhưng tôi hoàn toàn không thoải mái. Tôi ghét nụ cười của nó, ghét những giờ ra chơi nó biến mất tăm, ghét cả những câu chuyện của nó với Thảo Nhi.
5 Hai ngày thi thử trôi qua rất nhanh.
Ngày nhận kết quả, tôi chết lặng. Chưa lần nào điểm của tôi lại thấp như vậy. Chỉ là thử, nếu là thật thì ước mơ của tôi đã mất.
6 Kết quả thi của tôi hoàn toàn khiến bố mẹ không yên lòng nên đã đích thân đến nhà thầy để hỏi han. Tôi ở nhà lòng như lửa đốt. Nhỡ đâu thầy nói đến vụ tôi và Thảo Nhi rồi phân tích lý do khiến tôi sa sút, chắc tôi chỉ còn nước chui đầu xuống đất.
7 Những năm tháng ấy, tôi đã dành để thích cậu. Một mình tôi thích cậu. Tôi thích nhìn sau lưng cậu, nụ cười của cậu, đôi mắt, lông mày, cả lúc cậu giận dỗi.
8 Liệu có thể tha thứ cho một người từng khiến bạn tổn thương? Tình bạn bao năm của tôi và Trường hóa ra lại thua một đứa con gái mới quen vài tháng. Tôi không buồn vì tình cảm của tôi không được đáp lại, mà vì Trường đã không tin tôi.
9 Trước ngày bế giảng, thầy Trung lại tìm tôi theo cách quen thuộc.
"Vy, lên văn phòng gặp tôi"
Sau câu nói của thầy là hàng loạt ánh mắt nhìn tôi chằm chằm.
10 Tôi lững thững bước đi trên sân trường. Chắc đây sẽ là lần cuối cùng tôi làm điều này.
Sân trường chỉ lác đác một vài học sinh vội vã tan trường. Tôi hít một hơi thật sâu.
11 Từ nhỏ, tôi đã ước mơ trở thành bác sĩ. Em gái tôi đã từng sống trong bệnh viện nhiều hơn ở nhà. Cuộc phẫu thuật đầu tiên lúc hai tháng tuổi, lần thứ hai là khi được năm tháng.
12 Dù cách nhà chỉ 30 km nhưng để thuận tiện, tôi thuê nhà trọ gần trường. Bước qua cái bỡ ngỡ ban đầu của tân sinh viên, tôi thực sự choáng ngợp bởi guồng quay học tập của một sinh viên y khoa.
13 "Để em đi gọi bác sĩ. "
Tôi vội vã quay người định bước đi thì thấy tay mình bị nắm lại. Bàn tay phải trầy xước của thầy đang giữ lấy tay tôi.
"Ha ha ha", thầy cười thật to, " đừng gọi bác sĩ, tôi chỉ trêu em chút thôi.
14 Tôi là một kẻ điên dại đi tìm thứ tình yêu lãng mạn, ảo diệu. Ngoảnh mặt lại tình yêu đơn giản bên cạnh tôi chợt tan biến vào hư vô.
Thỏ Đen có một cái tổ ấm áp và an toàn.
15 "Người yêu thầy Trung lại vào thăm đấy ư?"
Mấy bác cùng phòng thầy lại hùa nhau vào trêu mỗi lần tôi đến thăm thầy.
" Bác nói thế anh nào dám tán cháu nữa?"
"Thế đã có người yêu chưa cháu gái?"
"Cháu sắp ế rồi.
16 Một tuần sau, thầy xuất viện. Tôi tranh thủ sang sắp xếp đồ đạc giúp thầy. Thầy nằm viện chỉ một mình. Thầy nói mẹ thầy có tuổi rồi nên không để bà lên chăm nom.
17 Đứa bạn quý hóa ấy đã kịp chụp ảnh tôi và Trường và đăng lên facebook. Trong ảnh, chỉ nhìn rõ tôi với tấm lưng của Trường, hoàn toàn không thấy mặt cậu ấy.
18 Ngậm trên môi
Một nhành cỏ dại
Chợt hiểu rằng
Tôi đã khác tôi xưa
-Nguyễn Nhật Ánh-
Tác phẩm “Mắt biếc” của Nguyễn Nhật Ánh để lại trong tôi là một thứ tình yêu vô vọng và ngốc nghếch.
19 "Cuốn theo chiều gió", bộ phim tôi đã xem từ rất lâu. Nhưng tất cả đọng lại chỉ là một tình yêu và sự hi sinh không được đáp lại. Không ai có thể yêu đơn phương ai cả một đời, dù sâu đậm bao nhiêu đi nữa thì tình yêu cũng biết mệt mỏi.
20 Tình trạng chấn thương của tôi tóm lại như sau. Một miếng băng đầu gối, một miếng ở bàn tay, và "bonus" một miếng urgo trên má, còn mấy vết bầm tím không đáng nói đến.