21 Doãn Khiêm đưa cô về,lúc tháo mũ bảo hiểm trên đầu cô xuống,anh cười,không còn là nụ cười láu cá như ngày thường thay vào đó là nụ cười không thể diễn tả được,rực rỡ và hiền hòa như ánh bình minh khiến An Tịnh ngây ngốc một hồi
"Đừng buồn nữa,bánh của cậu ngon lắm"Doãn Khiêm vừa nói vừa xoa đầu cô.
22 An Tịnh đơ người,động tác tay dừng lại hẳn. Nam Hạo biết rõ cô vì cái gì mà thờ thẫn nhưng vẫn không giải thích mặc cho cô muốn hiểu sao thì hiểu. Nam Hạo từng quen qua nhiều cô gái,hắn dĩ nhiên biết An Tịnh đối với hắn chính là thích.
23 Nam Hạo muốn cô ở lại,không cần lí do. Câu hỏi hắn tự đặt ra cũng không cần thiết phải có câu trả lời.
Sáng hôm sau,Nam Hạo dậy từ 7h sáng,đánh răng rửa mặt thay quần áo xong liền đi xuống tầng một,đến trước cửa phòng An Tịnh,đây là lần thứ hai hắn chủ động gõ cửa phòng tìm cô nhưng hình như cô chưa chủ động lên phòng tìm hắn lần nào cả.
24 "Cô đang ra lệnh cho tôi?"
Câu nói này của Nam Hạo thật đáng sợ khiến cô không nhịn được run lẩy bẩy. Trước kia cô từng nghe Nam Hạo nổi giận rất đáng sợ,có phải anh đang phẫn nộ không?
"Tôi.
25 Lúc về,bốn người cùng ngồi trên một chiếc xe,ai cũng vô cùng căng thẳng trừ Tiểu Đồng. .
An Tịnh hốc mắt vẫn còn đỏ lừ,thờ thẫn nhìn ra cửa. Nam Hạo ngồi ngay sau lưng cô,anh từ đầu đến cuối đều tựa lưng ra đằng sau ngủ,không hẳn là ngủ,chỉ đơn giản là nhắm mắt tận hưởng mùi hương nhàn nhạt từ người ngồi trên mặc cho Tiểu Đồng ngồi bên cạnh vừa chơi game vừa cười ha hả,Nam Chi Hải cũng chẳng muốn nói gì,chăm chú lái xe.
26 Quả nhiên,càng nhìn càng thấy giống An Tịnh,từ mắt đến miệng đều giống. Tự nhiên Nam Hạo lại cười,có khi hắn là do lâu rồi không nói chuyện với An Tịnh rồi sinh ra ảo giác cũng nên.
27 Học sinh năm cuối thi xong liền tung sách vở,chuẩn bị cho buổi tiệc tốt nghiệp của Đế Niên,tất cả học sinh toàn trường đều nhiệt liệt tham gia,An Tịnh và Tiểu Đồng đều không ngoại lệ.
28 Lúc Nam Hạo tỉnh giấc thì đã không thấy cô nữa. Anh cố ngồi thẳng dậy đưa tay lên dụi mắt rồi nhìn xung quanh.
Anh đứng lên đi xuống nhà bếp,không thấy cô.
29 Ba năm trôi qua,mỗi ngày đều không nhìn thấy An Tịnh đối với anh,cảm giác như rơi xuống đáy địa ngục.
Có con đường xa đọa nào mà anh không biết đến trừ thuốc phiện chứ?Thuốc lá,rượu bia,đua xe,thậm chí trái cấm cũng đã nếm thử,thế nhưng lại chẳng bao giờ cảm thấy thật sự thõa mãn.
30 Những ngày sau đó,mỗi lần Nam Hạo đến trường là toàn bộ sinh viên đều há mồm kinh ngạc.
Không hiểu tại sao,Nam Hạo đi học rất đầy đủ,không bỏ tiết,lúc nào cũng nghe giảng thật chăm chú.
31 Năm cô mới đến Hoa Kì,lúc bị lạc đường,vô tình gặp được một cô gái giống mình y như đúc. Sau khi đi xét nghiệm ADN thì nhận ra mình có cùng huyết thống với cô gái kia.
32 Lúc người hầu lên lầu hai dọn dẹp nhìn thấy An Tịnh nằm bên vũng máu,khiếp vía chạy tới lung lay người cô. An Tịnh có tỉnh lại một chút,cô ấp úng nói,giọng lệch lạc đi hẳn
"Đưa.
33 Nam Hạo bám theo Trương Mặc Tịch lới bệnh viện thành phố. Lúc anh và Mặc Tịch lên đến phòng bệnh của An Tịnh,vừa hay bác sĩ cũng mới bước ra. Mặc Tịch khẩn trương chạy đến chỗ bác sĩ,Nam Hạo cũng sốt sắng hết cả lên nhưng không dám ló đầu ra,chỉ lặng lẽ núp sau bức tường nghe ngóng
"Bác sĩ,bác sĩ,chị tôi có bị nặng lắm không?Có ảnh hưởng gì tới não bộ không?"
"Người nhà cứ yên tâm đi.
34 Trong khi Nam Hạo đang loạn hết cả lên,con mèo nhỏ lại được nước làm tới,càng muốn khóc lớn hơn nữa.
"Hức hức. . . Anh kêu tôi cút thật xa chứ gì?Được,tôi sẽ đi đến một nơi thật xa,cách chỗ của anh nửa vòng trái đất,nếu vậy thì sẽ không gặp anh nữa,cũng sẽ không thèm thích anh nữa"
Ai đó giận dỗi,Nam Hạo càng cố dỗ dành,cô càng làm lớn.
35 "Được được,sau khi thay băng xong thì có thể đi làm thủ tục xuất viện. À mà tôi có việc rồi. . . Tôi xin phép đi trước đây đây"
Cô y tá trẻ nói xong,nhanh chóng chạy đi,thái độ như vừa gặp phải chuyện động trời.
36 "Đói sao?Vậy thì ăn tôi đi. "
Khốn nạn,quá khốn nạn,quả nhiên là lưu manh. . .
Trước đây mấy tiếng đồng hồ còn làm chuyện đó với bạn gái,bây giờ còn đòi ăn luôn cả cô sao?
"Nam Đại Thiếu Gia à,tôi nghĩ anh nên dưỡng sức để"làm việc"với cô bạn gái yêu dấu của anh kia kìa.
37 Nam Hạo này. . .
Cảm động chết cô rồi,sáng nay anh ăn bánh mật ong sao?
An Tịnh bất đắc dĩ bị mấy lời mật ngọt kia dụ dỗ,cuối cũng cũng ngoan ngoãn nằm gọn trên lưng anh.
38 Nam Hạo gọi một chiếc taxi. Từ sau khi hắn ngồi vào ghế sau,đặt cả người An Tịnh ngồi trên đùi mình,để cô dựa đầu vào vai,Nam Hạo liên tục vuốt tóc cô,giống như bị nghiện,cứ ôn nhu vuốt tóc cô suốt cả chặng đường
-"Anh đối với bạn gái mình hẳn là rất sủng ái,khiến người ta thật hâm mộ.
39 An Tịnh nghe xong,toàn thân được một phen náo loạn,thân thể cũng mất dần cái cảm giác đau đớn bị cướp đi lần đầu. Cô không tin,cũng không muốn tin bởi bản thân cô cho rằng mình đối với Nam Hạo đã hoàn toàn chết tâm,nhưng tại sao khi nghe những lời này trái tim lại sôi sục mãnh liệt.
40 Ta có lí do nên phải dừng truyện rồi bà con ạ /_ Cảm ơn đất nước,cảm ơn đồng bào /_ Không biết sao mà các bác đọc truyện thấy hay chứ mỗi lần tôi đọc là thấy cười sml :v Viết 18+ thấy ngại vãi chưỡng chả dám nhìn mặt tổ quốc(ta chưa 18 :v)
Nói dừng truyện nhưng thật ra vẫn có thế viết lại,chỉ là chưa biết lúc nào,nếu các bác rảnh vẫn có thể follow.