1 Những người gặp thoáng qua trong cuộc đời bạn rất nhiều. Nhưng chỉ cần giây phút thoáng qua ấy con tim bạn không chịu nghe lời thì nó lập tức trở thành mảnh kí ức bạn không thể nào quên được.
2 Trên đời này chuyện xấu hổ nào cũng có thể xảy ra, nếu bạn bị một ắt sẽ có hai, xui xẻo một khi đã bám theo thì sẽ khó mà dứt ra.
Lúc tôi phát hiện bỗng dưng đôi dép gấu trúc của mình không cánh mà bay, bị mất đi một chiếc cũng là lúc giọng nói trầm thấp dễ nghe ấy cất lên “Đang tìm nó phải không?”
Tôi ngước mắt nhìn cậu ta, thấy chiếc dép gấu trúc của tôi đang đung đưa trên tay hắn và với tình trạng không thể thảm hơn, nó đã bị đứt quai cùng đầu con gấu trúc cũng sắp lìa ra đung đưa theo.
3 Mặt trắng khi nhìn rõ là tôi cũng thoáng ngạc nhiên nhưng chỉ một chút thôi rồi lại dùng ánh mắt lạnh ngắt nhìn tôi “Tên mặt trắng? Cậu dám gọi tôi như vậy?”
“À.
4 Châu Châu rất hay ảo tưởng về chàng hoàng tử tương lai của mình sẽ hoàn hảo như thế nào nên luôn dồi nhét vào đầu tôi những tiêu chuẩn ở trên trời dưới đất của cậu ấy.
5 “Cởi áo cậu ra đi” tôi sợ ở đây gió lớn cậu ấy sẽ nghe không rõ nên mạnh dạng lặp lại lần nữa, chỉ thấy cậu ấy nhìn tôi ngạc nhiên khó hiểu.
“Cô định làm gì?” lúc nói câu này tôi thấy cậu ấy bước lùi một bước lớn.
6 Tôi bình thản trả lời cậu ta “Cắn chỉ”
“Cậu điên sao? Có biết mất vệ sinh là gì không? Tôi có kéo sao cậu không bảo tôi đưa cho cậu” cậu ta lại dở chứng mắng người
“Cần gì phiền phức như vậy, cắn một cái là xong ấy mà.
7 Hôm nay tôi và Châu Châu cùng nhau hẹn hò. Cô ấy nói sẽ dẫn tôi đến một nơi rất vui, trong lòng có hơi chán nản nhưng vì đã lâu rồi hai đứa không đi chơi nên tôi quyết định đồng ý.
8 “My My, nè My My”
“Hả? Chuyện gì vậy?” tôi bừng tỉnh khỏi suy nghĩ vì tiếng gọi của Châu Châu
“Cậu suy nghĩ cái gì mà thừ người ra thế?” cô ấy lo lắng hỏi tôi
“Không có gì.
9 Thứ bảy đến, mới sáng sớm Châu Châu đã sang nhà tôi, lôi tôi dậy từ cái giường thân yêu. Thậm chí cô ấy còn mang cả bữa sáng tự làm đãi gia đình tôi nữa, tôi ăn no bụng là cô ấy kéo tôi đi ngay.
10 Đoàn trường chúng tôi được đón tiếp rất nồng nhiệt, có người hướng dẫn đưa chúng tôi đến tận nơi tổ chức. Đó là một cái hội trường có sức chứa một ngàn người với ghế ngồi được bọc nhung đỏ sang trọng, có hẳn máy điều hoà và hệ thống đèn chùm chiếu sáng, trông cứ như một cái rạp hát.
11 Còn nhớ năm tôi học lớp năm, trong lớp chuyển đến một cô bạn cứ như một công chúa nhỏ, nụ cười có chiếc răng khểnh rất xinh xắn. Cứ nghĩ phải chăng mọi người sẽ yêu thích cô bạn nhỏ này, nhưng trái lại đây là điểm khiến họ ghét cậu ấy.
12 Thật sự là Vương Nguyên Minh? Thật sự là cái tên mặt trắng đã khuấy đảo suy nghĩ của tôi trong thời gian qua ư? Đúng chứ?
“Cậu thật sự là Mặt Trắng? Tại sao cậu lại ở đây?” tôi hồ nghi hỏi
“Trước khi trả lời câu hỏi ngu ngốc của cái đồ não ngắn như cậu biết thì hãy gọi cho đúng tên của tôi giùm”
Không sai đi đâu, với cái giọng điệu khó ưa này thì chỉ có thể là cái tên mặt trắng đáng ghét đó.
13 “Yên tâm đứng sau tôi. Tôi sẽ bảo vệ cậu”
Đây là lần đầu tiên có một người con trai nói sẽ bảo vệ tôi. Người con trai đó lại mới chỉ gặp tôi có ba lần, tính mức độ thân thiết thì hơn người qua đường được một chút.
14 Châu Châu không thể biết tin tôi bị thương được, chắc chắn không cần suy nghĩ cô ấy sẽ bỏ thi mà chạy đến bệnh viện ngay với tôi. Cuộc thi này cũng không phải chỉ mình cô ấy mà còn có các bạn học khác nữa, họ là đồng đội của Châu Châu, là đại diện cho trường của tôi, tôi không thể vì mình mà ảnh hưởng đến tình hình chung được.
15 Hôm nay trời mưa như trút nước, nhìn từng hàng mưa dài và nặng hạt tôi khẽ thở dài một tiếng. Kế hoạch cho ngày chủ nhật tươi đẹp của tôi và Châu Châu đã bị trận mưa này phá hủy.
16 Nằm viện được một tuần thì hôm nay chính là ngày tôi được phóng thích trở lại cuộc sống đi học thường ngày. Ngày đó, từ bệnh viện của thành phố D tôi được chuyển về thành phố M ngay hôm sau.
17 Tôi thề rằng mình đã kể cho Châu Châu nghe chuyện về Vương Nguyên Minh một cách tự nhiên nhất. Cái gì không cần nói sẽ lướt qua, không bộc lộ cảm xúc bản thân quá nhiều, minh bạch rõ ràng tôi và Vương Nguyên chẳng qua chỉ là tình cờ gặp nhau, thế mà vẫn phải chịu thua khả năng suy đoán thần thông quảng đại của cô ấy.
18 Mười bảy năm sinh ra trên cuộc đời này không phải lúc nào tôi cũng là đứa con ngoan ngoãn, nghe lời. Có những lúc, tôi thực hiện những cuộc nổi loạn ngầm mà ba mẹ tôi không hề hay biết.
19 2 giờ 59 phút, ba, hai, một. . . . . . chuông reo nào!
Reng! Reng! Reng
Tiếng chuông vừa kết thúc, tôi lao ra khỏi lớp, còn chưa kịp nghe Châu Châu nói với tôi câu "Tạm biệt".
20 Ra khỏi quán cafe thì trời đã tối, phố xá xung quanh bắt đầu lên đèn sáng trưng. Tôi men theo đường cũ trở về THPT A rồi lần ra trạm đón xe bus về nhà.