21 Bỗng một ngày bạn biết được tin người bạn thầm thích có người yêu thì cảm giác sẽ như thế nào? Người đó lại ở rất xa bạn, đến cả muốn lập tức chứng thực chuyện có thật hay không bạn cũng không có khả năng.
22 Cũng là hai chuyến xe bus, cũng là 20km, cũng là gốc cây quen thuộc này, tôi lại đứng đây đợi Vương Nguyên Minh tan trường.
Tính ra tôi đến đây gặp cậu ấy thường xuyên, còn cậu ấy đã lâu rồi chưa gặp lại tôi.
23 Cái gì gọi là thông minh bị thông minh hại, tôi chính là ví dụ điển hình. Cái gì gọi là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tôi cũng chính là ví dụ điển hình.
Trong bóng tối của con hẻm nhưng vẫn có ánh sáng lúc mờ lúc tỏ của ánh đèn đường, tôi mặc niệm cho số phận đen đủi của mình.
24 Cuộc đời có những chuyện biến hoá còn nhanh hơn cả cái chớp mắt. Trước có thể xem là kẻ thù nhưng sau có khi lại là bạn. Như người đang đứng chắn trước mặt tôi đây, mấy chục phút trước còn xem hắn là tên biến thái xấu xa vậy mà mấy chục phút sau tình thế đã khác.
25 Từ lúc ra khỏi con hẻm tối tăm đó, Vương Nguyên Minh và tôi không ai nói với ai lời nào, giữ chung một bầu không khí im lặng. Cậu ấy vẫn cứ thế cõng tôi bước đi đều đều, còn tôi phía sau lại cố giữ khoảng cách với cậu ấy.
26 Nơi tôi và Vương Nguyên Minh đang đứng hiện tại chính là trước cổng nhà tôi. Từ cửa hàng tiện lợi có sự thay đổi lớn như thế cũng là nhờ cuộc gọi điện bất ngờ của mẹ tôi.
27 Tôi biết đến THPT A qua lời kể của Châu Châu và tự mình một lần trải nghiệm khi đặt chân đến đây, biết đến nó như là một ngôi trường tầm cỡ dạy dỗ bọn người giàu lại giỏi.
28 Không khí xung quanh là một mảng náo nhiệt, mọi người đứng theo từng cụm vui vẻ cười nói chờ đến lúc lễ hội khai mạc văn nghệ. Thế nhưng, trong đầu tôi mãi vẫn quẩn quanh suy nghĩ về chuyện Nhã Nam vừa kể.
29 "Lúc nãy, cậu ta nói cậu ta tên gì?"
"Hải Lâm"
"Quên cái tên đó đi"
Có ai đó nói con gái khó hiểu thì xin hãy quên khái niệm đó đi vì con trai cũng khó hiểu vô cùng.
30 Gọi một tiếng "Anh Nguyên Minh" ngọt ngào, cô gái nhỏ Cao Trân đã rất nhanh chạy đến chỗ hồ nước to, nơi tôi và Vương Nguyên Minh đang đứng. Lúc đến nơi, nụ cười của Cao Trân lúc đầu có bao nhiêu dịu dàng rạng rỡ thì dần dần cứng đờ theo ánh nhìn Vương Nguyên Minh đang bế bổng tôi.
31 Một màn kịch hay tức nhiên là cần một người chỉ đạo tài tình và diễn viên giỏi. Vở kịch tôi chuẩn bị chứng kiến đây chắc cũng đáng cho nó vào đội ngũ những tác phẩm kinh điển.
32 Lúc lấy điện thoại ra diễn trò trước mặt Cao Trân tôi chưa hề nhấn phím gọi cho Vương Nguyên Minh. Mục đích duy nhất của tôi chỉ là muốn chọc tức lòng kiêu hãnh của Cao Trân thôi.
33 Cho đến lúc yên vị trên xe bus trở về nhà thì trời đã sẫm tối. Tôi và Châu Châu gặp lại nhau cũng là khi lễ hội dần kết thúc, mặt trời bắt đầu lặn ở đằng tây.
34 Cuộc hành trình của chúng tôi bắt đầu bằng việc tôi đưa Vương Nguyên Minh ngang qua con đường hằng ngày tôi đi học.
Tôi giới thiệu cho cậu ấy cánh đồng hoa cúc dại nở vàng quanh năm, nơi mà lúc nhỏ tôi cùng bọn trẻ trong xóm bày đủ trò từ cướp cờ, rượt bắt, thả diều cho đến trò đóng giả gia đình.
35 "Không sao chứ?"
"Không sao. Ông chú ấy đi chưa?"
"Đã đi cách đây năm phút"
Vội đẩy Vương Nguyên Minh ra, tôi vẩu môi oán tránh "Sao cậu không nói? Tớ đến muốn ngợp thở rồi đây"
Nghĩ lại suýt chút nữa thôi tôi đã rơi tự do xuống đất mà rùng mình.
36 Một bầu không khí tĩnh lặng, lạnh lẽo, bao vây là một màu trắng toát. Dòng người ngoài cửa qua lại thường xuyên, lúc thì nghe tiếng trẻ con khóc, lúc thì nghe tiếng người hét vang đau đớn hoặc có khi chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng xe đẩy và những bước chạy hối hả.
37 Làm việc nhóm luôn là rắc rối đối với tôi. Khi mà để tìm được quan điểm chung của tất cả mọi người sẽ phải trải qua một trận tranh cãi đến sứt đầu mẻ trán.
38 Lời đã nói ra tức nhiên phải chịu trách nhiệm. Theo lối đi ở giữa của dãy ba và dãy bốn, tôi tiến từ bàn cuối lên bàn đầu, nơi Bình Toàn và Mạnh Khôi đang đưa mắt nhìn tôi không hiểu ất giáp gì.
39 Tôi tự cảm thấy mình đúng là đứa không có tiền đồ. Làm thế nào mà vẫn trở về như ngày trước, lặn lội vượt 20 km, từ thành phố M đến thành phố D, cũng tại gốc cây ven đường này, tôi đứng trông về hướng cổng THPT A quen thuộc.
40 Tôi có đọc đâu đó nói rằng chỉ cần là người đặc biệt đối với bạn thì ở trong đám đông, một cái liếc mắt thôi cũng có thể nhận ra. Nhưng rất tiếc tôi chưa phải là người đặc biệt với Vương Nguyên Minh.