1 - MẸ, MẸ ƠI. . .
Tiếng gào của một cô gái tên Tiêu Khả nhìn cũng khoảng 16-17 tuổi, mặc một chiếc quần jeans ngắn và áo thun đơn giản, đang ôm một người phụ nữ nằm ngay đó, thì ra người phụ nữ đó là mẹ của cô gái đáng thương đó, mẹ cô bị một chiếc xe tải tông, nằm bất động, máu đỏ nhuộm cả mặt đường, người dân tại nơi đó dính nhau lại xem có chuyện gì vừa xảy ra, cô gào lên lần nữa, nhưng có tiếng nấc quản:
- Gọi xe cấp cứu cho tôiiiiiii.
2 Khi người trợ lý vừa đi khỏi, thì Tiêu Lâm Nghị cùng gia đình bước tới, đưa cánh tay lên về phía Hàn Thiên, cất giọng:
- Hàn tổng, rất vui ngài đã tới dự tiệc sinh nhật của con gái tôi.
3 Tiêu Khả đang bước trên hàng lang đi về phía phòng học, thì nghe thấy giọng nữ quen thuộc và đang gọi tên mình "Khả Khả, chờ mình với". Theo phản xạ tự nhiên có người gọi mình, cô quay người thì nhìn thấy một bóng dáng nữ đang chạy về phía mình.
4 Trịnh Tú Kỷ giơ tay nhận lấy tấm thư mời được thiết kế tinh xảo, là ngày thành lập công ty Tiêu Khư vừa giành được một dự án lớn nên mời mọi người tới góp vui, coi như là một bước đệm cho sự thăng hoa, Trịnh Tú Kỷ không khỏi cười nhếch miệng, quay sang hỏi con gái bảo bối Trịnh Như:
- Tối nay chúng ta đi dự tiệc.
5 Tất cả mọi người đều nhìn giảng viên rồi quay qua quay lại nhìn với vẻ mặt tò mò "không biết đó là ai?". Tiêu Khả kéo tay áo Trịnh Như lôi ra cửa thì bạn học đưa tay chặn ngay cửa lớp, thân hình cao lớn, áo sơ mi bó lại làm tôn lên cơ bắp ở tay cậu, mái tóc dài đen phủ trước trán, ánh mắt sắc bén nhìn hai người con gái, những cử chỉ đó thu hút sự tò mò của mọi người, một chàng trai cao to, đẹp trai chặn hai cô gái xinh đẹp.
6 Cô nàng mặc chiếc váy ngắn bó sát người. Chiếc váy được cắt xé tỉ mỉ, làm tôn lên vẻ đẹp đường cong của người phụ nữ. Rãnh ngực khoét sâu để lộ bầu ngực căng tròn của cô.
7 Cô cảm thấy giống như mình bị theo dõi nên cứ quay qua quay lại nhìn xung quanh.
"Cậu bị sao vậy? Bị cảm à?" Trịnh Như thấy cô biểu hiện lạ thường, đặt tay lên mặt cô xem xét.
8 Anh bất giác nhíu đôi lông mày kiếm lại, ánh mắt sắc bén nhìn người phụ nữ đang xù lông với mình, không khỏi tức giận, nghiến hàm răng phát ra tiếng kêu chói tai "két két".
9 Hàn Thiên nghe thấy phía sau có giọng phụ nữ quen thuộc. Quay lại trạng thái lạnh lùng hằng ngày của anh. Xoay người, nhìn khuôn mặt trang điểm dày đặc của nàng ta.
10 Chiếc xe phóng nhanh xuyên màn đêm, được chiếu bởi những ánh đèn màu vàng nhạt bên đường, xuyên tạt những âm thanh reo hò, cãi vã, dục vọng, hạnh phúc và cả đau khổ.
11 Ánh sáng nhẹ nhàng lọt vào kính cửa sổ, chiếc rèm màu vàng nhạt đang che lấp khung cảnh trong phòng. Tia nắng nhẹ nhàng tìm đường để chiếu vào bên trong.
12 Hắn đứng trước cửa kính, ánh sáng chiếu rọi lên gương mặt và thân hình cao lớn đó. Hắn mặc bộ vest đắt tiền, áo sơ mi trắng đơn giản, chất liệu tốt, thắt trên cổ là chiếc cravat màu sọc và kèm chiếc kẹp đính viên kim cương nhỏ tinh xảo, quần tây ôm bó đôi chân dài và săn chắc.
13 Nắnh chói chang đã len qua những khung kính chói lên khuôn mặt điển trai của Hàn Thiên xen lẫn thái độ khó chịu hiện lên khuôn mặt đó. Hàn Thiên cúp máy, nhét lại điện thoại vào lại túi quần tây.
14 Buổi trưa mát mẻ làm lòng người thoải mái, Tiêu Khả đi vòng vòng xem thử có tìm được công việc nào không? Thực tế thì tìm việc thật khó, càng khó là với công việc bản thân thích.
15 Tiêu Khả đi làm cũng được nhiều ngày rồi. Và Hàn Thiên vẫn luôn theo dõi cô. Cô thu xếp thời khóa biểu ở trên trường rồi lại làm thêm. Haiz, cô là một tiểu thư số khổ mà.
16 Hàn Thiên nở nụ cười tà mị mang nguy hiểm sắp tới với cô. Anh đứng dậy đi tới quầy bar. Tiêu Khả thấy bên trên mình trống rỗng lại thấy giống như mất mát thứ gì đó, lại vừa thấy anh đi tới quầy cầm 1 ly rượu chứa dòng rượu Whisky.
17 Ánh mắt trời màu vàng nhạt của buổi tinh mơ chiếu rọi xuống, những tia nắng chen nhau soi sáng.
Chiếc rèm màu vàng được hé hở ra, làm cho những tia nắng chen vào, chiếu lên khuôn mặt cương nghị của anh.
18 Hàn Thiên nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt của cô lại càng muốn chọc thêm. Tiêu Khả vội cầm gối ném anh, miệng hét lớn.
"Tên cầm thú tránh ra tôi ra. " Cô trừng mắt nhìn anh.
19 Tiêu Khả trừng mắt nhìn anh, nhưng sau lại thấy điệu bộ như lên cơn thèm khát của anh.
"Tránh ra tôi mới đi được" Sau khi nghe cô nói thì anh đứng dậy chỉnh lại cổ áo cho mình.
20 Hàn Thiên nhìn chằm chằm con hổ đang làm loạn kia.
"Cô làm loạn cái gì?" Anh nhíu cặp lông mày.
"Sao anh có thể. . . " Tiêu Khả quát lớn vào mặt anh, ngón tay trỏ chỉ thẳng.