1 Chiều tắt nắng, cũng là phút đăng quang của những ngọn đèn đường. Theo sau đó là tiếng trống trường Mạn Thanh vang lên đều đều. Từ bốn phía học sinh thi nhau đổ về cổng trường, một viễn cảnh thật quen mắt.
2 Cao cao những ngọn đèn đường vẫn thi nhau nhả từng chùm nắng vàng nhạt xuống, mà hả hê cắn xé cái bóng của tôi ra làm hai phần. In hình xuống lòng đường bỏng rát, chưa quên hương vị của cái nắng buổi trưa.
3 Lý Ngân từ bé đã xinh xắn dễ thương lại nổi tiếng là ngoan hiền nên không thiếu người thích nó. Ngược lại, tôi thì nổi tiếng bặm trợn, mặt mũi lúc nào cũng sây sát chằng chịt những vết cào cấu của Trần Tiến.
4 -Axit sunfuric là chất lỏng sánh như dầu, không màu, bay hơi, nặng gần gấp hai lần nước, tan vô hạn trong nước và tỏa rất nhiều nhiệt. Nếu ta rót nước vào Axit sunfuric, nước sôi đột ngột và kéo theo những giọt axit bắn ra xung quanh gây nguy hiểm.
5 Sau chận đấu võ miệng kịch liệt với Vĩnh Quang, tôi về nhà ăn cơm cùng ba mẹ. Diễn tiếp vở kịch con ngoan trò giỏi, cháu ngoan bác hồ. Đấy là tôi nói đùa thế thôi chứ vốn dĩ từ trước đến giờ tôi vẫn là con ngoan mà, cần gì diễn.
6 . . . -Gì thế này? – Sau phút đắm mình bên chuỗi mật mã của Vĩnh Quang, cuối cùng Trần Tiến cũng chịu dứt ra, ngóc đầu lên hỏi tôi. -Mật mã. – Tôi giật lại tờ giấy từ tay Trần Tiến, giơ lên cao ngắm nghía đủ kiểu.
7 Hộc hộc hộc… Tôi cật lực đạp xe chở con chim lợn ét bảy nặng trên dưới chục tạ liên mồm nói liên thiên. Cái gì mà tao biết giải mật mã, cái gì mà dễ lắm, cái gì mà mày chở đi rồi từ từ tao nói à nghe! Toàn là nói láo.
8 Tôi chống cằm ngồi nhìn ra ngoài sân trường, nơi mà đáng ra tôi phải thuộc về. Vậy mà giờ đây tôi lại đang yên vị trong lớp ngồi nhìn ngược lại nó. Phía đối diện, Chảnh thiếu gia vẫn miệt mài với công việc của mình – xoay rubic.
9 Bạn có biết cái cảm giác mình đang đứng trên mây xanh bỗng dưng bị người khác lôi cổ dìm xuống nước nó như thế nào không? Nếu “chưa”… nhìn tôi là biết liền….
10 -Nhìn đẹp đấy. – Vĩnh Quang lấy hai tay vỗ vỗ vào nhau làm động tác thổi bụi. Nhìn tôi cười thỏa mãn. Bạn có biết vì sao bình thường tôi xinh xắn nhưng không có ai khen, mà giờ này lại được cái tên họ Bùi này khen không? Nguyên văn hình hài của tôi lúc này là: đầu đội mũ lưỡi chai nhưng đội ngược.
11 -Nếu không ngại, tôi có thể giúp cậu giải mật mã. – Vĩnh Quang đứng dậy nhìn tôi cười, phát biểu ý kiến của mình. -Chứ cậu tính để một mình tôi giải hết cái mớ mật mã này à? Giải nó là trách nhiệm của một mình tôi à? Nói nghe cứ như đúng rồi ấy! – Tôi đốp lại song ném cho cậu ta tờ giấy mật mã cùng cục rubic.
12 Chiều tà, mặt trời khất dần sau ngọn sầu đông, nắng cũng nhạt dần theo thời gian. Vĩnh Quang nắm tay tôi đi lên xười đồi, nơi mà ngồi mộ 188 chỉ hướng.
13 -Vẽ mặt hung thủ, giờ thế này, tôi với cậu rẽ ra hai hướng. Cậu đi đường kia còn tôi đi đường này! Okay? – Không để tôi kịp đáp lời, Vĩnh Quang quay lưng đi thẳng, mất dần ngay trước mắt tôi.
14 Tôi sốt ly bì và nằm chết dí trên dường hai ngày liền. Trong suốt hai ngày ấy, lúc nào Lý Ngân cũng ở bên tôi. Ở bên tôi theo đúng nghĩa đen của nó. Chỉ cần đi học về, ném cặp sách lên bàn là con nhỏ sẽ bay sang, chèo lên dường và đắp chung chăn với tôi ngay.
15 188 gió đi mang thẳng em cây đi tùng liệu già có tôi mang ở em đó về? Khóa: Một sống, hai chết. . . . 188, đi thẳng, cây tùng già, tôi ở đó! Gió mang em đi, liệu có mang em về?.
16 Đầu hạ, hoa Phượng đỏ rực rải đầy sân trường. Đầu hạ, ve bắt đầu kêu râm ran. Đầu hạ, học sinh tất bật chuẩn bị cho kì thi cuối năm, thi đại học, thi chuyển cấp.
17 Ngày tôi bắt đầu chập chững bước đi, hai bên đường là tiếng cổ vũ động viên của ba mẹ, cùng đôi tay luôn sẵn sàng đỡ tôi dậy mỗi khi vấp ngã. Ngày ấy dù là nhỏ tuổi, nhưng tôi lại rất ranh ma.
18 Ước gì trái tim tôi là một củ Hành Tây. Ai làm tôi đau, người ấy sẽ phải khóc!. . . Chiều tháng ba, trời nhả nắng vàng. Nắng đua nhau rớt xuống nhân gian thành từng lớp dày, rất dày.