1 Chương 1. Cuộc đụng độ sặc mùi bạo lực. Hạ Uyên guồng chân chạy, chiếc ba lô trên vai xốc xếch như muốn rời khỏi người, đôi giày cao gót dưới chân vừa vặn gãy gót, cô dừng lại tháo giày ném về phía sau rồi cắm đầu chạy tiếp.
2 Chương 4. “Chúc thầy ngủ ngon”. Buổi sáng ba ngày sau, giờ Luật quốc tế. Vốn được sinh viên khá hoan nghênh trong giờ giảng vì khiếu hài hước và không điểm danh thế nhưng lần này Khoa phải đứng chờ gần một phút để cô lớp trưởng ngồi bàn áp chót tỉnh dậy đứng lên chào mình.
3 Chương 6. “Tôi không giống bình thường. ”Đọc xong tin nhắn, Uyên đưa mắt nhìn xuống cổ áo mình, những thứ xinh đẹp như ẩn như mơ hiện ra trước mắt cô.
4 Chương 8. “Thầy ơi, em yêu anh”. Uyên luồn tay vò mái tóc dài của mình, cô cảm thấy hoảng hốt trước ánh mắt lạnh lùng đến hà khắc của Khoa. Nghĩ đến việc anh vừa cứu cô vài phút trước, lương tâm trơn nhẵn của Uyên bỗng chốc mọc lên vài cái răng, chúng nó thi nhau cắn xé.
5 Chương 10. Công việc “thú vị”. “TUYỂN NHÂN VIÊN TRÔNG TIỆM INTERNETYêu cầu: Nữ từ 20 đến 25 tuổi, có hiểu biết cơ bản về máy tính và mạng Internet. Giờ làm việc: 19 đến 23 giờ hằng ngày.
6 Chương 12. Em không biết. - Hả? Em nói cái gì?Uyên gạt nỗi buồn vô cớ sang một bên, cô tủm tỉm cười bởi vì phát hiện ra trêu một gã gay như Khoa là một thú vui.
7 Chương 14. Chuyện cũ – chuyện mới. Sáng đầu tuần. Khoa vừa mở cửa bước vào phòng họp thì mọi tiếng ồn đều im bặt, những ánh mắt đồng loạt hướng về phía anh, có vui vẻ, có xem thường, có phẫn nộ, có ghét bỏ, có yêu thích.
8 Chương 16. Theo đuổi. Khoa nhích người ra khỏi bóng tối, đôi môi anh cong lên tạo thành nụ cười rõ đẹp. Anh đang cười chính mình, cười chế giễu những khó chịu lẫn ghen tị đang len lỏi trong tim khi nghe Tùng thổ lộ với Uyên.
9 Chương 18. Đúng vậy, anh thích em. - Khoa, con làm sao vậy? Cả bữa cơm đều không tập trung. Khoa uống xong canh thì để chén xuống, anh nhìn ba mình mỉm cười:- Con có làm sao đâu, chỉ đang suy nghĩ vài việc thôi.
10 Chương 20. Cho em theo với. - Tại sao không phải là yêu?Uyên nín thở để ngăn trái tim đang đập mạnh trong lồng ngực, cô hỏi bằng giọng điệu thản nhiên, nhưng chỉ Uyên mới biết trong đó chứa biết bao nhiêu lo sợ.
11 Chương 22. Giận là đặc quyền của em. Đôi mắt anh nhìn đôi môi mấp máy của cô, lạnh dần rồi híp lại, anh nhếch môi cười rồi cúi đầu, mũi chạm vào mũi của cô, giọng khe khẽ đầy ma lực:- Là lần đầu tiên, có phải rất ngon không?Cô mở to mặt nhìn anh sửng sốt rồi nghiêng đầu tránh đi ánh mắt có lửa của anh, mũi hít hít:- Anh uống bia phải không?Anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô, đôi mắt cô đang chớp chớp, anh bật cười, nụ cười có chút khốn nạn:- Em đang ngại sao? Còn cố tình lảng tránh.
12 Chương 24. Ra mắt (2). Chở chị Tâm trở về từ chợ với giỏ rau to ụ treo trước xe, Khoa tò mò:- Chị Hai, nhà mình có khách đúng không?- Ờ thì có khách. Em tính khi nào dẫn bạn gái về ra mắt?Khoa nhún vai, có chút ngậm ngùi:- Chắc chưa đâu chị hai.
13 Chương 26. Chuyện yêu đương. Uyên đeo ba lô gấu Pooh, trên người vẫn là đồng phục của trường đại học, cô đứng ở góc cổng khuất nhất, chân di nhẹ, khuôn mặt vui vẻ nhắn tin cho Khoa:“Này, em không chờ nữa đâu, anh lâu quá!”“10 phút nữa!”“Thế thôi, em đến quán trà sữa Mi Tu sau trường đợi”.
14 Chương 28. Chuyện kinh nghiệm. Khoa sững người nhìn Uyên, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô thật sự giận dữ, sự giận dữ đầy nỗi bất an và lo lắng, cả nghi ngờ về anh.
15 Chương 29. Cứ để em. Khoa cúi đầu hít hà hương thơm từ mái tóc dài của Uyên, giọng nói đặc quánh vờn quanh má cô. - Em xem lại đi, tư thế người ta chuẩn thế kia em bảo là không có kinh nghiệm.