1 7h sáng,Như Kỳ mở mắt trong một căn phòng lạ, căn phòng chỉ toàn là màu trắng. Trắng từ vách tường ga giường đến cả salon cũng chỉ là một màu trắng. Cô bất giác rùng mình buồn bã, cô yêu màu trắng nhưng lại luôn cảm thấy mình không xứng với màu sắc cao quý này.
2 Mãi sau thì tên Khúc Thụy mới chịu bước ra khỏi nhà tắm quanh thân chỉ quấn đơn giản một cái khăn tắm còn đầu thì vẫn để nước nhỏ giọt xuống vòm ngực nở nang.
3 Mặc dù mang một tâm trạng chẳng mấy vui vẻ gì khi ra khỏi nhà Khúc Thụy, nhưng cảnh sắc xung quanh ngôi nhà lại khiến Như Kỳ trở nên nhẹ nhàng hơn đôi chút.
4 Tại trường đua ngựa Tịnh Dương phóng tầm mắt rà soát hết các khu vực cuối cùng cũng phát hiện ra một vài người trong hội của mình đang đứng tập trung ở khu vực trước cửa của chuồng ngựa nên cũng nhanh chóng tiến lại gần“Anh Trần, anh Phú lâu rồi em mới gặp lại các anh” Tịnh Dương niềm nở đập tay chào hỏi hai người anh trong hội đua ngựa của mìnhAnh Trần nắm tay thành đấm rồi dúi nhẹ vào vai Tịnh Dương vui vẻ nói “Cuối cùng thì cậu nhóc này cũng chịu về nước rồi à.
5 Nhìn sang nơi tiếng nói phát ra, Diêu Hưng mỉm cười, người đó chính là Khúc Thụy. “Anh hai” cả Tịnh Dương và Diêu Hưng đều lên tiếng chào Khúc ThụyKhúc Thụy – một người mà cả Diêu Hưng và Tịnh Dương đều rất tôn trọng gọi một tiếng “anh hai”.
6 Cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp, Như Kỳ cũng chẳng nhớ nổi mình đã ngủ bao nhiêu tiếng, có lẽ là từ đầu buổi chiều ngày hôm qua.
7 “Cháu không phải là Duck baby, cháu là Nhất Long con trai của mẹ Như Kỳ. Chú là ai? Sao lại ở trong nhà mẹ Như Kỳ ?” Nhất Long cũng rành rọt nói không chút lo sợ trước khí thế bức người của Trường PhiNhếch môi cười cợt trước thông tin mà mình nhận được, Trường Phi xua tay nói “Con trai ? Sao thế được ? Cháu nhầm nhà rồi Duck baby, chú ở đây bao nhiêu lâu mà có thấy nữ nhà này có con đâu.
8 “Mẹ Như Kỳ không vui khi con về nước sao ?” Nhất Long tròn mắt hỏi khi Như Kỳ còn đang chìm trong quá khứ “À…” Như Kỳ tỉnh táo, mỉm cười vui vẻ nói “Không mẹ Như Kỳ ngạc nhiên quá đấy thôi.
9 Đầu giờ chiều Trường Phi trở về trong hình ảnh thất thiểu, nhợt nhạt như bánh tráng nhúng nước bước chân vào phòng làm việc nhìn Như Kỳ thiểu não. Thấy lạ, Như Kỳ tò mò hỏi“Chuyện gì vậy Trường Phi ? Chúng ta đi làm trễ bị xếp la sao?” “Không phải chuyện đó” Trường Phi ngồi phịch xuống ghế buồn bã nói“Thế chuyện gì ? Số báo lần này chúng ta doanh thu không tốt à ?” “Số báo này rất tốt, chúng ta được khen vì doanh thu tăng vọt”“Thế chuyện gì mà nhìn thiểu não thế?”“Đã có tổng biên tập mới về rồi.
10 Như dự tính, đúng 8h sáng tổng biên tập mới đến nhận chức tại tòa soạn, vì thế mà mới 6h Trường Phi đã tất bật chạy sang nhà Như Kỳ chở cô đi làm. Mặc dù Nhất Long nhà cô được cả khu chung cư yêu mến vậy mà chỉ có mỗi Trường Phi là nhìn trái nhìn phải cũng không hài lòng về Nhất Long.
11 Bên ngoài có một chiếc BMW màu đen bóng loáng đừng lại trước cửa tòa soạn, bác tài nhanh nhẹn vòng một vòng lớn đến mở cửa xe. Một người đàn ông bước xuống mặc một bộ comple mà đen bên trong là chiếc áo sơ mi cũng màu đen nốt.
12 Về tới nhà là đã gần 5h30, nhưng Trường Phi lại nói rằng 6h sẽ đón đến bữa tiệc vì thế để nhanh chóng chuẩn bị bữa tối cho Nhất Long thì Như Kỳ chỉ có thể ghé qua cửa hàng thức ăn dưới khu chung cư mua một ít thức ăn nhanh cho cậu nhóc.
13 6h30,Cả tòa soạn của cô đang ở trong một căn phòng cao cấp của nhà hàng Thủy Hoa Viên. Đây là một nhà hàng kinh doanh rất nổi tiếng với những thức ăn cay nóng, hơn nữa còn là thu hút nhiều người bởi cách bố trí cảnh quan.
14 Đứng trước bar Over đã là 11h,Như Kỳ vẫn giữ quan điểm của mình là không muốn vào bar Over, nhưng vẫn chưa tìm ra cách nào để chối từ không đi tiếp, nếu một mình cô xin về đúng là không ổn tí nào.
15 Đúng như lời của Trường Phi đã hứa, không những Như Kỳ không bị đuổi khỏi tòa soạn mà còn được kí hợp đồng làm nhân viên hưởng lương tập sự trong hai tháng sau đó là làm nhân viên chính thức.
16 Như Kỳ đang nhìn tấm bảng hiệu sáng chói với hàng chữ “bar Over” nhấp nháy liên tục bởi ánh sáng của đèn led. Đã 8 năm trôi qua cô chưa bao giờ trở lại quán bar này, đến hôm nay thì cô có muốn tránh cũng không thể tránh mãi.
17 Bất giác cô nhắm mắt lại rồi lại vội vàng mở mắt ra, cố xua đi những dòng suy tưởng của mình, cảm giác tội lỗi, căm thù, dằn vặt…. mọi thứ như đan xen xoắn xuýt vào nhau hỗn độn.
18 Cả một đêm miệt mài viết bài còn dang dở khiến Như Kỳ đầu óc cũng mơ mơ màng màng. Nhưng chưa kịp gục xuống vì cơn buồn ngủ thì tiếng Trường Phi lại thánh thót vang lên“Tất cả mọi người chú ý, chú ý ” tiếng Trường Phi thu hút mọi ánh mắt tò mò của cả tòa soạn cũng kéo Như Kỳ ra khỏi cơn buồn ngủ da diết.
19 Lần đầu trong đời anh bắt gặp một tòa soạn đầy những điều lạ, người cũng lạ, ai cũng tự nhiên đến mức tự tiện. Nhưng lạ thêm ở chỗ là số báo nào của tòa soạn này lúc nào cũng được đánh giá rất cao, chính vì thế mà anh mới rời bỏ công việc nhiếp ảnh tự do của mình để đầu quân vào tòa soạn này.
20 Từ khi Đường Ngôn về đội của cô thì bài báo viết về nghị trưởng Phương mới có chút tiến triển đáng chú ý. Cả tuần theo dõi nghị trưởng Phương mà cô chỉ có chút thông tin không mấy phần giá trị, vậy mà Đường Ngôn chỉ vài bữa đã có một lô những tấm hình hoạt động bên ngoài của nghị trưởng Phương.