21
Nghe thế trong đầu Khương Vệ lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo, cảnh giác nhìn Lộ Mã Lực, không biết vị này muốn chơi trò gì đây.
Chủ tịch Khương có thể chê trách? Cũng giống con ông trợn tròn mắt chờ câu kế của Lộ Mã Lực.
22 Năng lực ứng phó khẩn cấp của Khương Vệ gần đây không mạnh. Nhìn Lộ Mã Lực như hồn ma bóng quế đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, lập tức không biết phải làm sao.
23 Hàn Dục đi một bước về phía Khương Vệ, quả đấm nắm chặt đến vang lên “răng rắc”. Khương Vệ sợ hãi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Hàn Dục lúc này, khuôn mặt giống như nhựa đường bị hun nóng, lập tức sợ đến mức ôm đầu.
24 Sau khi bắt xe, y trực tiếp tới trụ sở chính tập đoàn Khang Hoa. Các công ty lớn nổi tiếng bình thường chú ý phô trương, khu vực tốt xấu cũng có thể quảng cáo thân phận xí nghiệp.
25
Hàn Dục đã quen với việc quỹ đạo đời người bị phá vỡ.
Y thích nhất tác phẩm “Ông già và biển cả” của Hemingway, hình ảnh ông lão đánh cá Cuba kia đã để lại ấn tượng sâu sắc cho y, sự dũng cảm của con người đủ để phá vỡ cực hạn của bản thân.
26 Đây là kỳ nghỉ hè thứ nhất từ khi Khương Vệ lên phổ thông, khoảng thời gian này, phần lớn học sinh chỉ mong chờ nhà trường tổ chức dã ngoại hàng năm, Khương Vệ rất theo phong trào nghĩ đến hạng mục “du lịch tự túc” này tiêu bớt được bao nhiêu ngày hè nóng nực đây.
27 Khương Vệ thất hồn lạc phách rời khỏi sân bay, tâm loạn đến độ không muốn lái xe, ngồi trên ghế lái ngây người, sau đó lại lấy di động ra, buồn bực gọi cho Hàn Dục, nhưng người đang trên máy bay mà, điện thoại đương nhiên đã sớm tắt.
28
Về nhà, Khương Vệ mở máy tính, vào blog bạn học kia, nhìn tấm ảnh gai mắt lập tức lại buồn bực tắt phựt máy.
Cậu không nghĩ ra hai người rõ rành rành đi Đức vì sao lại cùng xuất hiện ở Paris, lại càng không nghĩ ra Hàn Dục sao lại tuỳ ý Lộ Dao ôm mình chụp ảnh, Hàn Dục chậm chạp không liên lạc với mình là bởi vì đang cùng một chỗ với Lộ Dao sao?
Buồn bực lăn lăn trên gối, lại liếc thấy album đầu giường, tiện tay mở ra, đập vào mắt chính là ảnh chụp kỳ nghỉ hè phổ thông năm nhất cùng Hàn Dục đi biển chơi.
29 Dễ thấy mánh nhỏ mình vắt óc nghĩ ra đều bị gã ta nghe được. Khương Vệ xấu hổ cười, bỏ điện thoại xuống đi đến bồn tiểu tiện đang định đi tiểu, đột nhiên nhớ tới vị bên cạnh là cái loại người gì, khoá quần vừa kéo ra đã giật “soạt” lại.
30 Sau khi Lữ Phong Bình giống như còn chưa nói chán chấm dứt cuộc điện thoại, Khương Vệ rũ vai nhận lại điện thoại, chỉ nói câu: “Xin lỗi, tôi có việc gấp đi trước, thật ngại quá, hôm khác mời lại cậu sau.
31
Bị Khương Vệ hỏi ngược lại, Hàn Vệ ngừng một lát, sầm mặt hỏi: “Lữ Phong Bình nhìn thấy ở đâu?”
Khương Vệ đem chuyện chứng kiến ảnh chụp trên blog của bạn học kể từ đầu tới đuôi.
32
Lên xe, Khương Vệ mới từ trong lời lão Khương hiểu ra nguyên nhân.
Lộ Mã Lực ở trong bãi đỗ xe ngầm của trụ sở của mình bị người đâm ba nhát, may mà lúc lớn tiếng hô hoán thì bảo vệ bãi đỗ xe nghe thấy, mới tránh được một kiếp.
33 Nếu nói vừa mới bắt đầu, Khương Vệ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lúc này nhìn ánh mắt Lộ Mã Lực, cậu đã hoàn toàn hiểu, không cần biết ai đâm Lộ Mã Lực, vị này chính là quyết tâm muốn đổ tội lên đầu Hàn Dục.
34
Tuy rằng tổng giám đốc Lộ bị thương, nhưng công việc cũng không thể trì hoãn.
Công tác cụ thể của việc hai công ty kết hợp kinh doanh chợ đều tiến hành đâu vào đấy.
35
Lộ Dạo thấy Khương Vệ đã mất bình tĩnh, giọng điệu càng thêm dịu dàng khuyên dụ: “Nếu cậu yêu Hàn Dục, thì hãy cứu anh ấy đi!”
Khương Vệ nâng mắt nhìn Lộ Dao, cô ta đang dùng ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm cậu, trong nháy mắt, Khương Vệ thậm chí tưởng rằng đó là mắt Lộ Mã Lực.
36 Trong hòm thư chỉ có trơ trọi một bức thư, mở ra là một phần bản thảo tin tức mới viết xong. Hàm súc mà lại không mất phiến tình nói ra vụ bê bối tuyệt mật của một thương nhân lớn có tiếng trong mắt mọi người, của một kim cương Vương Lão Ngũ (tục ngữ dân gian, chỉ đàn ông độc thân có nhiều tiền).
37 Trên máy bay ngồi ngốc, ngủ vài tiếng xong, đến sân bay Berlin Đức vẫn cảm thấy uể oải như cũ. Khương Vệ sau khi xuống máy bay, mù mờ nhìn bốn phía xung quanh, người đến đón có rất nhiều, nhưng lại không thấy bóng dáng Hàn Dục đâu.
38 Xe chạy đến một trước một toà nhà hai tầng gạch hồng ở ngoại ô thành phố, cửa sổ tròn kiểu Âu và cây xanh um tùm trong sân tôn nhau lên rất thú vị, phối hợp với ống khói thô to, kiểu cách nước ngoài đập thẳng vào mắt, nếu từ bên trong đi ra bà hồ ly hay ngài mèo vân vân của truyện cổ Grim, dường như cũng không có gì lạ.
39
Hàn Dục mím môi hỏi: “Vì sao? Em hối hận?”
Khương Vệ muốn nói tất chân và váy cưới, muốn hỏi Hàn Dục vì sao muốn gạt mình, muốn nói nhiều lắm, nhưng đều cứng ở cổ họng.
40
Khương Vệ thừa lúc Hàn Dục ngủ, lén cầm ví tiền và hành lý, trộm đi ra. Trời đã sáng, khi ra ngoài, đi một đoạn đường, liền đón được một chiếc taxi.
Vụng về nói chữ “airoplane” xong, tài xế cuối cùng cũng hiểu là ý muốn ra sân bay.