1 Tiểu thiếu gia của gia tộc quyền thần đệ nhất thiên hạ ra cửa chơi, tùy tay cứu một tiểu khất cái trọng thương xém chết.
Tiểu khất cái nhìn tiểu thiếu gia cao quý kiều nộn xinh đẹp, nói: “Nếu có một ngày ta công thành danh toại quyền khuynh thiên hạ, có thể cưới ngươi làm vợ hay không?”
Tiểu thiếu gia nhỏ giọng nói: “Thật ngại quá a, không được.
2 Buổi sáng ngày hôm sau, mưa tạnh rồi.
Quý công tử mở to mắt, bên cạnh giường trống rỗng, đã không còn hơi ấm.
Tỳ nữ mặt trẻ con cười hì hì đẩy cửa ra một cái, bưng nước ấm cho y rửa mặt thay quần áo.
3 Quý công tử mang thai đứa nhỏ, cả ngày lẫn đêm đều gặp ác mộng.
Một chốc mơ thấy mình sinh ra quái vật.
Một chốc lại mơ thấy sinh ra con thỏ.
Y bị bản thân doạ tỉnh nửa đêm, co ro trên góc giường trộm khóc.
4 Quý công tử nói được thì làm được. Mỗi ngày vùi đầu đi theo sư phụ mới học y, một chút cũng không để ý tới Đại tướng quân.
Quyền thần đứng thứ ba nói cho Đại tướng quân biết một sự kiện.
5 Bỗng nhiên, một người hầu trẻ tuổi của phủ Tướng quân gấp gáp vọt vào: “Tướng quân, phu nhân, không ổn rồi!”
Chuyện là thế này.
Đứa con hay trèo tường leo cây kia của Đại tướng quân và Quý công tử, trốn vào tẩm cung Hoàng Thượng trộm một quả trứng chim.
6 Đại tướng quân bị thương rất nặng, mười ngày nửa tháng không thể xuống giường.
Nhưng hắn cũng không nhàn rỗi, một bên tra thích khách, một bên làm tiền trang ở Duyên Châu đóng cửa ngừng kinh doanh, kêu người mang theo vàng bạc rút đi chạy ra ngoài cửa khẩu phía Bắc, phòng ngừa bị tra được.
7 Quý công tử bị giam vào lãnh cung.
Lãnh cung thực lạnh lẽo, lãnh cung thực cũ nát.
Chuột già ở lãnh cung đều gầy gò như que củi, chạy lòng vòng vây quanh y.
8 Quý công tử nuốt nước mắt lại vào trong bụng, run giọng nói: “Để ta nghĩ lại. ”
Y chỉ mới suy nghĩ nửa canh giờ, lão bản thanh lâu liền đi vào trong phòng y lại lần nữa, ngữ khí phức tạp mà nói: “Đi thôi, ông chủ hiệu thuốc ở Duyên Châu muốn chuộc thân cho ngươi.
9 Đại Cẩu ở trong tù lẳng lặng chờ đến trời tối thay ca, làm bộ bụng đau ai u một tiếng ngã trên mặt đất kêu to lên.
Hắn la lối khóc lóc lăn lộn động tác cũng cực kỳ thuần thục, thuần thục đến mức làm hắn nhịn không được lại bắt đầu tiếp tục hoài nghi bản thân trước khi mất trí nhớ rốt cuộc là làm nghề gì.
10 Hỗn loạn, tiếng thét chói tai.
Những người này, thật ồn……
Cây trâm rời tay rơi xuống, y ngã vào một vòng tay ôm ấp kiên cố ấm áp.
Tướng công của y thấp giọng nói ở bên tai y: “Thiều Khanh, ta tới đón ngươi về nhà.
11 Lý Thiều Khanh là tiểu thiếu gia, cha y có quyền thế một tay che trời. Trong nhà có tới ba trăm gia bộc ra ra vào vào hầu hạ một nhà bọn họ, chưa bao giờ để Tiểu thiếu gia tự động tay chân một chút nào.