1 “A a! Cục cưng, thoải mái quá, không cần sờ nữa, chú sắp không được!”
“Đã nói với chú, nếu mệt thì buổi trưa nấu canh rắn tẩm bổ cho thân thể tốt lên, sao lại không chịu nghe.
2 Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt cục cưng.
Ngày đó ta cùng tân nương tử của ta về nhà, đi ngang qua một trường tiểu học nàng kêu lái xe ngừng lại.
3 Về vấn đề cục cưng nấu giống mụ mụ của y, trong đầu ta tới nửa ngày cho trời giữa trưa, ta cũng không thể nào nghĩ ra, tới giữa trưa ta mang bảo bảo ra ngoài dùng bữa trưa.
4 Không nghĩ tới tình hình thực tế có thể gọi là xuất hồ ý liêu, nguyên lai lão bà trước đây của hắn trù nghệ không tinh thông, từ khi kết hôn với lão bà, những thức ăn mỹ vị đều do vật nhỏ trước mắt làm, tuy khó có thể tin, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt.
5 Ngày qua ngày không có chuyện gì xảy ra, chính là cảm giác thiếu nữ nhân. Ba tháng không bính nữ nhân đối với nam nhân mới biết tư vị nữ nhân quả thật là khó chịu.
6 Từ khi phát sinh sự kiện kia, mỗi lần Quang Chính nhìn bảo bảo đều có chút mất tự nhiên, nhưng Bảo Bảo lại không có phản ứng gì, như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
7 Quan Chính về đến nhà liền đem Bảo Bảo vào phòng ngủ, phát hỏa đem Bảo Bảo đặt lên giường, thấy mình bị nam nhân tức giận mà đặt lên giường Bảo Bảo cũng chỉ trợn mắt nhìn đối phương.
8 Nghe được lời này, Quan Chính uống không nhiều nhưng lại lập tức đỏ mặt, nột nột đối với Bảo Bảo nói.
“Ngươi còn nhỏ, ngươi không hiểu. ”
“Ai nói? Ta biết, ngày đó sau khi giúp ngươi giải quyết một lần, ta đi tìm hiểu trên sách, trên sách ghi nói sau khi hôn nam nhân còn phải làm 2-3 thứ, còn phải uy no tính dục của nam nhân, ta còn đi mượn A Phiến, thế nhưng lại cho ta mượn Điệp Phiến, làm cho ta biết được, nam nhân cùng nam nhân cũng có thể làm.
9 Quan Chính cắn răng đem thân thể của Bảo Bảo lại cái bàn, hung hăng cắn lên cái miệng nhỏ nhắn của Bảo Bảo, sử dụng bàn tay cố định cái đầu nhỏ nhắn của hắn.
10 Quan Chính nên cảm thấy may mắn vì khi Bảo Bảo nói lời này hắn đạt tới cao trào nên không thể nghe, nếu không nhất định hắn sẽ bị dọa đến không thể tiết.
11 Thời gian nháy mắt trôi qua, một một buổi sáng Bảo Bảo thực bình tĩnh nói với Quan Chính.
“Ta tối qua bị mộng tinh, sàng đan đặt ở kia, buổi tối ta sẽ giặt, giữa trưa ngươi có ăn cơm không?”
“Này…….
12 Quan Chính biết rõ chính mình nói sai đã làm đắc tội với Bảo Bảo, buổi tối về nhà sợ đối mặt với sắc mặt âm trầm của y, vào cửa cố ý đi chậm lại.
Trước kia giờ này Bảo Bảo đã nấu xong đồ ăn, ngồi bên cạnh bàn chờ hắn về, nhưng hôm nay hắn cảm thấy rất kỳ quái.
13 Quan Chính lấy một chai rượu ra ngồi uống một mình, chỉ một ngụm mà hết nửa chai, hắn không nói gì vì trong làm cảm thấy không thoải mái, áp lực khó chịu.