1 Thẩm Thanh là một người bình thường.
Cậu có xuất thân rất bình thường.
Thẩm Thanh là một cô nhi, vừa sinh ra đã bị ném trước cửa “Cô nhi viện Ái gia”, cậu được viện trưởng đương nhiệm Lý Đồng thu nhận, từ đó cậu đã xem “Ái gia” như là nhà mình.
2 Bảy giờ rưỡi tối, sau khi tiễn nhóm khách nhân cuối cùng, tiệm cơm liền đóng cửa nghỉ kinh doanh. Hôm nay là kỷ niệm hai năm ngày kết hôn của ông chủ và vợ ông, các nhân viên được đặc xá cho phép tan ca sớm.
3 Một tuần sau, Thẩm Thanh xin ra viện, chuẩn bị đến nhà mẹ Cố ở.
Trong phòng bệnh, mẹ Cố sau khi đem hành lý đóng gói xong, liền xách túi vải được chắp vá chằn chịt và bị tẩy giặt đã muốn trắng lên, cùng Thẩm Thanh đi ra cửa bệnh viện.
4 Sáng hôm sau, Cố Thanh rời khỏi giường với đôi mắt mê man, trong chốc lát không biết làm gì, vỗ vỗ mặt, lúc này mới nhớ tới đủ thứ chuyện đã phát sinh, cố gắng hít một hơi thật sâu, quay ra hướng ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ, nở nụ cười.
5 Hai giờ rưỡi chiều, rốt cuộc xe lửa cũng đến được thành phố B, nó chậm rãi thẳng tiến nhà ga, cuối cùng an toàn dừng lại. Cố Thanh lôi hành lý không quá lớn của mình xuống xe, hai mắt nhìn về phía xa, trên sân ga xuất hiện cả đám đông chen chúc nhau, Cố Thanh phát hiện áo sơ mi của mình ở phía sau lưng đã ướt đẫm.
6 Chờ cả hai thu dọn ký túc xá hoàn toàn sạch sẽ đã là năm giờ rưỡi chiều, lấy khăn lông treo trên giá đến phòng tắm cuối hành lang tùy ý rửa mặt xong, Phương Tử Nhạc mang Cố Thanh tới căn tin gần dãy nhà cũ.
7 Đúng như lời Phương Tử Nhạc nói, Ngô Hạo và Hàn Duy quả thật rất dễ phân biệt, đồng dạng xuất sắc như nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng.
Ngô Hạo cao lớn tuấn lãng, dáng người cao ít nhất cũng 1m88, trên người chỉ mặc một cái áo cộc bằng bông màu đen bó sát người, quần cao bồi dài gấp nếp, bên ngoài còn treo thêm sợi dây xích dài, đứng tựa ở cửa, tay phải đút túi quần, tay trái cầm một cái áo khoác khoát lên vai trái, khóe miệng khẽ giương, bộ dáng bất cần đời.
8 Cố Thanh luôn ước mơ được học đại học, nhưng cậu biết cuộc sống sẽ không bao giờ thuận buồm xuôi gió.
Thuộc khối văn, khoa luật làm người ta có ấn tượng là thoải mái và thư thích, chờ tới gần thi cuối kỳ thì thức đêm học thuộc lòng một lèo là có thể qua cửa.
9 Kinh tế ở thành phố B vô cùng phát đạt, nên công việc cũng không khó tìm, nhưng muốn tìm một công việc phù hợp với thời gian và đúng năng lực của mình, đồng thời phải thỏa mãn yêu cầu của đối phương, thì không dễ dàng chút nào.
10 Cố Thanh không nghĩ tới, ba của cậu bé lại là người có tướng mạo xuất sắc như vậy.
Cậu ngẩng đầu nhìn, người đàn ông đó cao ít nhất 1m85, thân hình cao to, vai rộng eo nhỏ, tỉ lệ thật hoàn mỹ, khuôn mặt lại đẹp trai tuấn lãng, trán rộng, đôi mắt tinh tường sáng ngời, toát lên sự cơ trí cùng chuyên tâm, cái mũi cao thẳng, đôi môi với độ dày vừa phải, cái cằm cương nghị như được dao gọt ra.
11 Kỳ nghỉ quốc khánh chấm dứt, Cố Thanh thuận lợi lấy được tiền lương chín ngày đi làm của mình, điều này làm cho bất an trong lòng mấy ngày nay rốt cục cũng an ổn rơi xuống, nhớ tới trò khôi hài mấy ngày trước cậu không còn lo lắng như vậy nữa, phản cảm đối với vị tổng tài Tần thị kia cũng nhanh chóng giảm xuống, chỉ là, nghĩ tới cậu bé đáng yêu kia, trong lòng thủy chung vẫn còn chút lo lắng không yên.
12 Cố Thanh cùng Phương Tử Nhạc, Hàn Duy tới sân vận động tổng hợp.
Đến cửa ra vào, tiếp nhận gậy cổ động từ tay một sinh viên tình nguyện, ba người tìm được chỗ ngồi mà Ngô Hạo đã an bài trước đó, góc quan sát rất tốt.
13 Năm người bắt xe đi tới siêu thị gần trường. Hàn Duy và Phương Tử Nhạc phụ trách mua thịt, Ngô Hạo và Liễu Nhứ Y thì tới khu bán rau củ, Cố Thanh là người chuẩn bị, nên đi dạo một vòng để kiến nguyên liệu cho nồi lẩu, cậu không có ý định mua lẩu có sẵn trong siêu thị, dù sao thì mình làm hợp khẩu vị hơn nhiều.
14 Vào lúc bốn giờ chiều chủ nhật Cố Thanh phải đến nhà ông chủ thử việc, Ngô Hạo tính đi cùng cậu, nhưng vì tuần sau có trận đấu, đội bóng rổ phải tăng cường huấn luyện, cho nên cậu ta đành để Cố Thanh đi một mình, may là có chị họ Ngô kỳ đi theo, hắn cũng yên tâm không ít.
15 “Cốc cốc. . . . . ”
Tiếng gõ cửa có tiết tấu vang lên.
Đưa tay mở cửa, cửa thuận thế từ bên ngoài bị mở ra, chỉ thấy đang đứng trước cửa là một sinh viên hoàn toàn xa lạ, Cố Thanh ngạc nhiên, một lúc sau mới kịp phản ứng, vội tiếp đón đối phương vào phòng ký túc xá của mình.
16 Trong phòng tắm to lớn truyền ra tiếng nước róc rách.
Cố Thanh mở cửa, đi đến bên giường, ngồi xuống, vẫy vẫy Tần Gia Bảo:
“Bảo Bảo, mau tới đây, chúng ta cởi quần áo rồi đi tắm.
17 Cuối tháng mười một, Cố Thanh nhận được tháng lương đầu tiên sau khi đến Tần gia làm việc.
Gần ba tháng không về nhà, Cố Thanh tính quay về thành phố C một chuyến, đã gần mùa đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, không thể tiếp tục bán rau rồi, trong lòng cậu cũng không yên tâm về mẹ mình, đồng thời, cậu vẫn muốn tìm một cơ hội để quay về cô nhi viện trước kia xem thử một chút, tình hình kinh tế của bản thân trước mắt không có khả quan lắm, nhưng Cố Thanh nghĩ, mỗi tháng gửi năm trăm đồng qua bưu điện hẳn là không có vấn đề gì.
18 Cuối tháng mười một, thu tàn đông sắp sang, so với mấy ngày trước, nhiệt độ không khí lại giảm đi một cách đáng kể, gió đêm thổi xuyên qua con ngõ nhỏ và hẹp dài, làm người ta rùng cả mình.
19 Cố Thanh không biết tại sao Tần Lực Dương vốn phải ở thành phố B lại đột nhiên xuất hiện trong con ngõ tối của thành phố C này, cậu không có tư cách đi hỏi hành tung của đối phương, cậu lại càng không dám tin vào suy nghĩ người đàn ông này đến đây là vì lo lắng cho mình, đáp án này với cậu mà nói, rất không thật, không có căn cứ, hai người quen biết chưa đến hai tháng, lại đều là đàn ông, có thể đó chỉ là sự hấp dẫn của các tiết tố với nhau, chứ không có bất kỳ dấu hiệu nào của tình yêu, trong lòng Cố Thanh không muốn thừa nhận điều này, cậu thà tin rằng đối phương đến là để đòi nợ hoặc đi thị sát thì hơn.
20 Cố Thanh đưa mẹ về nhà mới để nghỉ ngơi, rồi vội vàng tới nhà cũ để chuyển đồ.
Trước đó, Tần Lực Dương đã tìm được một công ty chuyển nhà, thu xếp đồ đạc rất gọn gàng.