41
“Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng.
Anh em hãy mang lấy ách của tôi, và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường.
42
Mục kích chúng thần tử vong trên mảnh thảo nguyên ngập tràn hoa dại
Gió ở phương xa còn xa hơn cả viễn phương
Tiếng đàn nức nở nước mắt của ta đã hoàn toàn không có
—— Hải Tử[1]
Mãi đến nửa đêm Hứa Bình mới về đến nhà.
43
Ta mang đến nơi thảo nguyên xa xôi này
Một khối gỗ dày một sợi đuôi ngựa
Tiếng đàn nức nở, nước mắt của ta đã hoàn toàn không có
—— Hải Tử
Thật lâu thật lâu, Hứa Bình vẫn không thể cử động.
44
Viễn phương chỉ có một biển hoa dại ngưng tụ giữa tử vong
Vầng trăng sáng như gương treo cao trên thảo nguyên chiếu rọi nghìn năm tuế nguyệt
Tiếng đàn nức nở nước mắt của ta đã hoàn toàn không có
Một mình giục ngựa qua thảo nguyên
—— Hải Tử
Điện thoại trên án kỷ ngoài phòng khách đổ chuông thật lâu, sau đó là một tiếng ‘tít’ dài chuyển đến hộp thư thoại.
45
Tôi sẽ thức và đi ngay bây giờ, đến Innisfree
Dựng một gian nhà bằng đất sét và phên liếp
Có chín hàng giậu cùng một tổ cho ong
Sống đơn độc với âm thanh vo vo trong rừng thưa vắng.
46
Tôi sẽ được yên bình nơi đó, bởi ráng chiều chầm chậm viếng thăm
Và sương sớm cùng tiếng dế mèn ca hát
Giữa đêm vạn vật lấp lánh, sáng bừng như tia nắng buổi trưa
Còn khi chiều buông đầy cánh chim hồng hạc
—— “Hồ trên đảo Innisfree” William Butler Yeats, 1888
Lúc Hứa Bình rời khỏi cửa lớn Bệnh viện Nhân dân, ánh mặt trời giữa trưa hừng hực khiến người ta không mở nổi mắt.
47
Tôi sẽ thức dậy và rời đi ngay lập tức
Vì tôi đã nghe tiếng hồ nước vỗ về
Dù đứng trên đường hay vỉa hè xám xịt
Trái tim tôi đều nghe tiếng gọi về.
48
Khi ngọn đèn vỡ tan
Ánh sáng chìm trong bụi
Khi mây chẳng thành hàng
Cầu vồng không có nữa
Khi cây đàn đã vỡ
Điệu êm rồi cũng quên
Khi môi đã nói lên
Lời yêu thôi chẳng nhớ
—— When the lamp is shattered (Percy Bysshe Shelley)
Ngay một khắc cửa tự động của phi trường mở ra, làn gió nóng mạnh mẽ cơ hồ đem Hứa Bình thổi ngã.
49
Đèn với đàn đã mất
Ánh sáng, nhạc không còn
Khi trí tuệ lặng câm
Chẳng tim nào hát nổi
Chỉ còn mỗi điệu sầu
Như gió qua nhà đổ
Như tiếng chuông báo tử
Đưa thuỷ thủ qua đời
—— When the lamp is shattered (Percy Bysshe Shelley)
A Cường dẫn Hứa Bình đi một vòng quanh biệt thự, giới thiệu các việc cần chú ý xong hết liền dẫn theo chú thím Lâm rời đi.
50
Khi tim người hoà hợp
Tình yêu rời tổ ấm
Kẻ yếu phải chịu riêng
Cả mọi điều mất mát
Tình yêu! Ngươi vẫn khóc
Về nỗi đời mong manh
Sao ngươi chọn đúng tên
Làm nơi ăn, ở, chết?
—— When the lamp is shattered (Percy Bysshe Shelley)
/“Nắm lấy phao, nắm chặt, đừng buôn tay!”
“Cha, con sợ.
51
Dục vọng sẽ ru ngươi
Như bão ru đàn quạ
Lý trí sẽ cười ngươi
Như nắng trời Đông vậy
Mỗi cột kèo trên tổ
Đều mọt ruỗng, chao ôi!
Khi gió lạnh, lá rơi
Tổ phượng hoàng của ngươi
Sẽ bỏ ngươi trơ trụi
Trước bao nhiêu tiếng cười
—— When the lamp is shattered (Percy Bysshe Shelley)
“Anh hai, nhanh lên một chút!” Em trai mặc trên người cái áo phao màu cam, ngồi trên chiếc thuyền nhỏ từ đằng xa phất tay với anh.
52
Dù lá có nhiều nhưng cây chỉ một
Ngày tháng dù nhiều – tuổi trẻ của tôi
Như lá, như hoa ở dưới mặt trời
Chỉ bây giờ mới hiểu ra sự thật.
53
“Anh em đã nghe Luật dạy rằng: Hãy yêu đồng loại và hãy ghét kẻ thù.
Còn Thầy, Thầy bảo anh em: hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em.
54
Yêu là nhẫn nại vĩnh cửu lại mang theo từ bi.
Yêu là không đố kị.
Yêu là không khoe khoang, không bừa bãi, không làm ngượng ngùng e thẹn.