21 Trương Triệu Huyền kinh hãi lắp bắp, vội hỏi:
“Ngươi có khoẻ không?”
Lưu Ngọc không đáp lại, chỉ khom lưng đi nhặt lược, nhưng tay y run rẩy đến lợi hại, thử nhặt vài lần cũng không được.
22 Hai người đứng dưới táng cây bị hoa vũ đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ.
Công chúa Phượng tộc ngạc nhiên mở to hai mắt, hô nhỏ ra tiếng trước tiên:
“Kỳ quái? Mùa này sao lại có hoa đào?”
Bích Linh cũng không đáp lại, chỉ không tự chủ vươn tay phải, tiếp được một mảnh đoá hoa đang bay xuống, bình tĩnh nhìn trong chốc lát, rối mới chậm rãi nắm chặt nắm tay.
23 Không cần!
Bích Linh cũng không hiểu được hắn muốn làm gì, nhưng phát giác hô hấp cứng lại, trực giác từ đáy lòng kêu to.
Do hắn bị trúng kịch động, thân thể đã sớm cứng ngắc, căn bản không thể mở miệng nói chuyện.
24 Bích Linh thần sắc cứng ngắc đứng tại nơi đó, hàn khí quanh thân mãnh liệt, ngực lại giống như thiêu đốt một đống lửa, đau đớn nóng rực trong cơ thể đấu đã lung tung, sao cũng không tìm thấy đường ra.
25 Vừa nói, một bên vừa thật sâu nhìn vào trong mắt Lưu Ngọc.
Nhưng đôi mắt oánh lục trong veo, trừ bỏ có thể phản chiếu ảnh ngược của hắn ra, không dậy nổi một tia gợn sóng.
26 Bích Linh mang theo Lưu Ngọc trở về núi Lạc Hà.
Thời điểm đi đến đỉnh núi, Trương Triệu Huyền cùng Diệp Thanh trước sau như một dính cùng một chỗ, khanh khanh ta ta, một cái ôm ôm ấp ấp, ngươi một ngụm ta một ngụm ăn hoa quế cao.
27 Phượng hoàng?
Bích Linh giật mình, lập tức nhớ tới công chúa giả mạo đâm hắn bị thương chính là người Phượng tộc, nghĩ đến gia khoả kia cùng Nhị hoàng tử nhất định có quan hệ.
28 Sắc mặt thiếu niên vẫn như cũ tái nhợt, biểu tình nhưng cũng đã khôi phục lại bình thường, sau khi ra khỏi phòng, lại quang quẩn tiêu sái hồi lâu, mới cuối cùng đem Bích Linh bọn họ đến nơi được gọi là sau núi.
29 “Meo!”
Tiếng kêu thê lương vang thấu rừng cây.
Trong nháy mắt, Bích Linh cơ hồ đình chỉ hô hấp.
Hắc y nhân thế nhưng lại nở nụ cười, miệng niệm ra một chuỗi dài chú văn.
30 Lưu Ngọc trong lòng kinh hoàng nhảy dựng lên, bị “lời ngon tiếng ngọt” này mê hoặc, sớm quên chính mình ban đầu đang hỏi cái gì. Gặp Bích Linh chỉ câu một ngón tay, đã liền ngoan ngoãn đi theo hắn, thậm chí còn chủ động cung cấp tai cùng đuôi cho hắn ngoạn.
31 “Thật vất vả mới lưỡng tình tương duyệt, thế nhưng lại nói cái gì thanh tâm quả dục – ngăn ham muốn, tâm trong sáng, hắn không phải có bệnh đấy chứ?”
Bởi khoảng cách thật sự rất gần, cho nên Lưu Ngọc ngày hôm sau liền bỏ chạy lên núi Lạc Hà, tìm Diệp Thanh bọn họ đại phun ra nỗi khổ tâm chất chứa.
32 Lưu Ngọc thiên tân vạn khổ chạy về đến nhà, phát hiện Bích Linh đã rời giường đi ra ngoài,hơn nữa còn làm được một việc chính là chạy tới bờ sông trảo ngư- không nhiều không ít năm con cá, còn cố ý bày thành hình đoá hoa đưa cho y.