21 Vì sao lại yên tĩnh như thế.
Tĩnh lặng, cứ như ta vẫn chưa hề tỉnh lại.
Cơ thể từ tê dại chuyển thành đau đớn, càng lúc càng đau. Chiếc hòm lại quá chật hẹp, càng không thể trở mình động đậy.
22 Khi cánh cửa khép lại, những người khác cũng đã rời đi. Ta vẫn bất động quỳ trên sàn nhà, lúc này mới hạ xuống một giọt lệ.
Chỉ là… giọt lệ kia chưa kịp rơi xuống, đã lập tức cạn khô.
23 Có tuyết mịn rơi xuống trên vai, một mùa đông nữa lại tràn về.
Ta mơ mơ hồ hồ ở giữa phiên chợ không biết trôi qua bao lâu.
Kỳ thật rốt cuộc là đã qua bao nhiêu lâu rồi, ta không biết, cái gì cũng không biết, có rất nhiều thứ đã hoàn toàn quên đi.