1 “Chú ơi, xin hỏi đến đường Hòa Bình như thế nào ạ?”
“…” Trương Nhu Sinh cuối đầu xuống, nhìn cậu nhóc đang túm chặt lấy viền áo của mình, đôi mày xinh đẹp không nhịn được nhíu lại.
2 Một năm trước Thẩm Mạt Văn vừa li hôn với vợ mình là Tống Nhã, bây giờ đem đứa con năm tuổi đến sống ở tiểu khu Ôn Hinh kế bên nhà trẻ Hòa Bình, tiểu khu là một tòa nhà dân cư xây được bảy năm mấy, tuy hai năm trước có sơn lại tường, nhưng những tổn thất đã lâu ở bên trong vẫn không đổi được, căn hộ không đến năm mươi bình1, tường bị khói dầu dính thành mảng đen, thậm chí còn là nền xi măng, may là chỉ có hai cha con sống, hơn nữa Thẩm Mạt Văn rất thích cảm giác thân mật gần gũi giữa nhà sát với nhà này.
3 Sau khi lên xe ổn định chỗ ngồi rồi, Thẩm Mạt Văn thấy Trương Nhu Sinh trông vẫn còn rất nóng, bèn lấy một chai nước suối từ cặp đi học của Thẩm Kiêu ra đưa cho y.
4 “Ba ơi, vai ba ướt rồi. ”
Trương Nhu Sinh đứng ở bên nghe thấy liền nghiêng dù qua một chút, thế là dường như cả người y đều ngâm trong mưa.
Thẩm Mạt Văn vừa thấy, như vậy làm sao được? Rõ ràng là giúp người ta, bây giờ lại giống như đối phương đang che dù đưa mình về nhà, làm sao coi cho được, thế là lại đẩy dù qua bên một tí.
5 “Người đâu?”
Tuy đã biết Trương Nhu Sinh luôn hấp tấp kích động trước những chuyện có liên quan đến người kia, song khi thấy cả người anh ướt nhẹp xông vào, Phạm Dụ vẫn bị dọa giật cả mình.
6 “Ba ơi…” Thẩm Tiếu Tiếu ôm lấy chân của ba cậu nhóc, ôm từ phòng bếp ra tới phòng khách, sau đó lại lắc lư quay lại phòng bếp, chính là không chịu buông tay, giọng nói non nớt bị kéo đến vừa dài vừa oan ức.
7 Trương Nhu Sinh bị một tràng tiếng nói chuyện đánh thức, giống như đang ở bên tai anh, huyên thuyên không ngừng, lại kèm theo nhiều tiếng chim hót, kì lạ, ở chiều cao của tầng hai mươi mấy này làm sao có nhiều chim như vậy được… Y nhọc công hé mắt, đập vào mắt là trần nhà có hơi ngả vàng, trên tường hình như có dán vài tấm poster hay gì đó, y láng máng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng thật sự mệt quá rồi, đầu rất choáng váng, y không quan tâm nhiều như vậy nữa, vươn tay sờ kế bên một chút, sờ thấy một thứ giống như tấm chăn, đắp lên mặt, lại tiếp tục ngủ nữa.
8 Ăn sáng xong, Thẩm Mạt Văn bèn phải đi làm, may là chỗ làm của anh ở gần nhà, không cần phải chạy trối chết, Trương Nhu Sinh thấy anh phải ra ngoài, hiển nhiên cũng đi theo, thuận tiện lái xe chở anh đi một chuyến.
9 Về sau Trương Nhu Sinh cũng không đến quán bar nữa, tiệc xã giao cũng không có, ngày nào không có việc liền chạy đến nhà Thẩm Mạt Văn, nói văn hoa thì là bồi dưỡng cảm tình, thật ra là ăn chực cơm.
10 Lúc Trương Nhu Sinh đến, Lâm Gia Trạch đang vui vẻ nói chuyện với Phạm Dụ.
Phạm Dụ bị y nhìn đến có hơi sợ hãi, nhanh chóng xua tay: “Từ sau khi Lâm Gia Trạch trở về đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy.
11 Lúc Phạm Dụ đến gặp Trương Nhu Sinh thì đối phương đang ngồi bên cửa sổ sát đất uống rượu, sau khi mở cửa cho hắn vào thì cũng không nhìn hắn một cái quay về sofa ngồi.
12 Khoảnh khắc Trương Nhu Sinh mở nó ra, Phạm Dụ liền biết tất cả hết rồi, đối phương nhất định đã biết. Hắn rất sợ, cũng rất lo lắng, không biết Trương Nhu Sinh sẽ làm gì, đột nhiên hắn rất hối hận vì đã cho hai người quen nhau hồi đại học.
13 Lúc Trương Nhu Sinh tỉnh lại, lần thứ hai nhìn thấy trần nhà hơi quen thuộc đó, lần này y không uống rượu say, chỉ cần vài giây đồng hồ liền nhớ lại mọi chuyện đêm qua, từ lúc điên cuồng chạy khỏi nhà Phạm Dụ đến lúc tuyệt vọng dầm mưa, cuối cùng không ngờ còn khỏa thân ôm lấy người đàn ông đó mà khóc, y không nhịn được nâng tay che trán, ảo não lầu bầu một tiếng.
14 Có lẽ là về nhà một mình đặc biệt dễ có cảm giác cô đơn, mấy ngày Trương Nhu Sinh tan sở xong toàn chạy đến nhà Thẩm Mạt Văn. Thẩm Tiếu Tiếu nghỉ hè rồi, được ông bà nội đón về nhà, thiếu đi một đứa trẻ, Thẩm Mạt Văn cũng chẳng có chuyện gì để làm, đến cả Trương Nhu Sinh cũng cảm thấy trống trải rất không quen, thế là cả hai cùng ăn cơm, xem tivi rồi trò chuyện, lần nào y cũng lề mề đến rất muộn mới về nhà.
15 Thẩm Mạt Văn đang muốn trả lời thì nghe thấy Tiếu Tiếu trên giường đột nhiên nói lầm bầm, nhanh chóng đứng dậy đến xem.
“Ba ơi…”
“Ba đây, khó chịu ở đâu à?! Tiếu Tiếu?”
“Ba ơi… hức… đừng đi…”
Lúc này hai người mới phát hiện cậu nhóc đang nói mớ, thở dài một hơi đồng thời lại có chút khó chịu, Thẩm Mạt Văn càng cau mày tự trách.
16 Trương Nhu Sinh chưa kịp nghĩ phải theo đuổi người ta thế nào, Thẩm Tiếu Tiếu đã gọi điện đến trước.
“A lô…” Giọng nói non nớt từ trong điện thoại truyền đến, giọng nói lúc trước nghe sao cũng thấy phiền phức không ngờ bây giờ lại khiến y cảm thấy đáng yêu vạn phần.
17 “Ở… ở nhà anh?” Thẩm Mạt Văn hiển nhiên cũng cảm thấy được có chỗ không đúng, nhưng lại không nói ra được lý do, hướng đi của sự việc sao lại phát triển đến mức phải chuyển đến nhà Trương Nhu Sinh sống vậy?!
“Ừ hử, nhà tôi cũng to, hai chúng ta ở còn dư sức.
18 “Con sâu lười mau dậy đi!”
Trương Nhu Sinh nhíu mày trở người, hôm qua y ngủ rất trễ, bây giờ mắt hơi mở không lên, chỉ là chưa đợi y tỉnh táo lại, đối phương lập tức bò lên người y bắt đầu túm tóc và mặt y.
19 Lúc Trương Nhu Sinh về đến nhà thì Thẩm Mạt Văn không có nhà, ngược lại một mình Tiếu Tiếu ở trong phòng làm bài tập, cậu nhóc đã vào lớp một được một tháng rồi, mỗi ngày về nhà liền lấy sách trong cặp ra xem, bộ dáng không dứt ra được.
20 Đồng hồ sinh học của Thẩm Mạt Văn rất đúng giờ, cho dù đêm hôm qua uống say rồi ngày thứ hai cũng đúng giờ tỉnh dậy như cũ, anh đỡ lấy đầu đang sưng ngồi dậy, phát hiện trên tủ đầu giường có đặt một ly nước lọc, anh đoán là Trương Nhu Sinh đặt ở đó, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.