1 Thần trí Bách Lý Hàn Băng vẫn tỉnh táo, nhưng thân thể cứng đờ lại ngã vào lòng Như Tuyên.
Dược vật Như Tuyên phối chế quả thực lợi hại, võ công cao thâm như y cũng không thể phản ứng, trong nháy mắt vô phương cử động.
2 Mưa rơi ngoài cửa sổ, từ góc này nhìn ra, những bức tường son của cung điện trong sắc đêm trở nên âm u. Hắn thì thào nói gì đó, lúc sau bật cười khúc khích.
3 Như Tuyên vốn đang cười chế nhạo, đến khi nghe thấy câu nói này. Hắn sửng sốt, sau đó thân thể lảo đảo, tựa hồ không thể đứng vũng.
Hắn lùi lại từng bước cho đến khi không thể lùi được nữa mới dừng lại.
4 Vừa đến đại môn của Sướng Du cung liền nghe thấy thanh âm đầy nộ khí chất vấn vì sao thái y vẫn chưa đến.
“Khởi bẩm hoàng thượng. ” Người cõng Vệ Linh Phong lớn tiếng bẩm cáo:”Thái y đến rồi!”
Kẻ ấy cõng Vệ Linh Phong chạy trong thời gian một chén trà, một chút thở gấp cũng không có, nhưng người được cõng thì đầu óc vô cùng choáng váng.
5 “Ngươi đã làm gì?”, Bách Lý Hàn Băng hỏi hắn.
“Ta có thể làm gì?” Như Tuyên hỏi lại.
“Ngươi đã động thủ trong Thiên hoa ngưng tuyết. ”, Bách Lý Hàn Băng không hề chất vấn, mà là khẳng định.
6 Đi ngang qua Nhạc Dương, tất nhiên phải đến Nhạc Dương Lâu.
Vệ Linh Phong dù không phải là văn nhân thi sĩ, nhưng cũng xuất thân là con cháu dòng dõi thế gia, khó mà vứt bỏ thú vui phong nhã.
7 Tháng giêng năm sau, Bách Lý Hàn Băng cùng Tạ Dương Phong, hai vị kiếm khách nổi danh nhất đương thế quyết chiến trên đỉnh Thái Sơn.
Tạ Dương Phong không biết vì sao công lực hao tổn quá nhiều, sau khi thất bại liền bẻ gãy thanh bội kiếm của mình, nhảy xuống vách đá sâu vạn trượng.
8 Cố Tử Doanh là một mỹ nhân, hắn từng đi qua đại giang nam bắc, gặp qua rất nhiều nữ nhân, thế nhưng không thể so sánh với nàng.
Khi Bách Lý Hàn Băng và nàng ở bên nhau, khi Bách Lý Hàn Băng nắm tay nàng, mỉm cười với nàng, nói nhẹ nhàng với nàng…hết thảy đều như một bức tranh mỹ lệ.
9 Vệ Linh Phong đương nhiên không biết, hắn cơ bản không hiểu Bách Lý Hàn Băng đang nói gì.
“Ngươi nói cái gì?”, hắn ngây ngô hỏi.
“Ta luôn lo lắng cho ngươi!”, Bách Lý Hàn Băng cau mày, giữa hai đầu lông mày dường như còn mang sự oán trách:”Nhìn ngươi gầy như thế này, không biết đã chịu bao nhiêu cực khổ ở bên ngoài!”
Khóe môi Vệ Linh Phong giựt giựt, nhưng không thể nói nên lời.
10 Nhiều năm sau nhớ lại, sự tình dường như bắt đầu vào chiều hôm ấy.
Như Tuyên đang ngồi trong sân, lựa chọn những dược liệu cần thiết.
Ánh mặt trời chói chang chiếu lên thân hắn như muốn xua tan hết mọi lo lắng, khóe miệng Như Tuyên bất giác vẽ một nụ cười hiếm thấy.
11 Mộ Dung Phục Ý đem ghế ngồi đối diện với Vệ Linh Phong, ngơ ngác nhìn hắn.
Vệ Linh Phong cũng không cảm thấy bất tiện, tự mình uống trà. Nhưng Mộ Dung Lưu Vân lại có chút khẩn trương, dù rất giữ phép tắc đứng ở một bên, nhưng ánh mắt luôn nhìn qua nhìn lại giữa hắn và Mộ Dung Phục Ý.
12 Khi phát hiện bản thân đang nhớ nhung Như Tuyên, nỗi nhớ ngày càng sâu hơn so với nhớ phu quân của mình, ước chừng đã nửa tháng rồi Cố Tử Doanh không hề đặt chân đến tiểu viện của Như Tuyên nữa.
13 Chải đi chải lại nhiều lần, cho đến khi tay đã nắm gọn những lọn tóc dễ rơi, kết lại thành búi sau đầu.
Chiếc lược bình thường mơn trớn mái tóc đen tuyền xinh đẹp càng trở nên phong tình.
14 Như Tuyên đứng bên ngoài kiếm thất của Bách Lý Hàn Băng đã lâu, tuyệt nhiên không hề đưa tay gõ cửa.
Từ sau tối hôm đó chưa từng chạm mặt…Mấy ngày gần đây sư phụ luôn nhốt mình trong kiếm thất, không biết vì sao…
“Ngươi định đứng ở đó cho đến khi nào?”, giọng Bách Lý Hàn Băng truyền ra từ trong phòng.
15 Hôm nay vào lúc thắp đèn, Vệ Linh Phong lại có khách đến.
Trông thấy Tư Đồ Triều Huy vận cẩm y màu đen dựa vào cửa, Vệ Linh Phong ngẩn ngơ cả ngày như bừng tỉnh sau khi bị dội nước lạnh xuống đầu.
16 Tiếng trống nổi lên, từng hồi từng hồi hùng hồn tráng lệ.
Tư Đồ Triều Huy thuận theo âm sắc mà gảy nên giai điệu, tiếng tì bà réo rắt lưu chuyển, đến cả tiếng trống chấn thiên cũng không thể lấn át.
17 Hoa cỏ tươi tốt, thủy tạ lầu gác, cảnh vật vẫn như xưa, nhưng lại có chút bất đồng…Yên tĩnh quá! Vì cớ gì đã đi một quãng xa vẫn không thấy ai, thậm chí cũng không nghe thấy tiếng người?
Dù trước giờ Băng Sương thành không phải là nơi huyên náo, nhưng hiện tại hình như yên tĩnh quá mức… Vệ Linh Phong từ từ dừng bước, đứng tại hành lang gấp khúc mơ hồ nhìn quanh tứ phía.
18 Khi trời đã sáng, Như Tuyên dừng xe ngựa trước cửa Tĩnh Nam Hầu phủ.
“Là Như Tuyên công tử!”, người gác cửa nhận ra hắn:”Ngài đến tìm Hầu gia phải không!Thật không đúng lúc, Hầu gia ra ngoài từ tối qua đến giờ vẫn chưa quay về!”
“Có biết y ở đâu không?”
“Cái này…”, người gác cửa vừa lắc đầu liền thấy một nhóm người quen thuộc xuất hiện từ góc đường đối diện, lập tức nói:”Ngài xem, đó không phải là Hầu gia sao!”
Mộ Dung Phục Ý không ngồi trong kiệu mà đi phía trước nhóm người đó, từ xa đã trông thấy Như Tuyên.
19 “Ngươi qua đây đi!”, hắn nửa ngồi nửa quỳ, vẫy tay với góc phòng:”Ta có điểm tâm rất ngon!”
Đôi mắt hắc bạch phân minh của đứa trẻ chớp chớp, nhìn hắn chằm chằm.
20 “Nếu như…”
“Chuyện gì?”
Như Tuyên lắc đầu, đưa chén thuốc cho y:”Ngươi uống đi!”
Bách Lý Hàn Băng nhận lấy chén thuốc uống cạn, vị thuốc đắng chát cực kì, dù đã uống hết nhưng y cũng không khỏi cau mày.