1 Không xong! Sắp bị muộn rồi!
Vất vả biết bao mới được nhận công việc này, tuyệt đối không thể đi làm muộn ngay ngày đầu tiên, bằng không bát cơm vừa tới tay sẽ bay theo gió mất!
Từ Duẫn Tường lấy tốc độ kinh người vội vàng từ nhà phi tới trường học, cũng cũng là nơi anh công tác.
2 Giây phút đầu tiên của một ngày khi hắn mở mắt ra, hắn đã biết, hôm nay lại là một ngày nhàm chán.
Ngày lại ngày cứ ngốc ngốc như vậy trôi qua.
Duy nhất một điều khá đặc biệt, đó là đánh nhau.
3 Đinh đoong, chuông hết tiết vang lên.
“Được rồi, hôm nay dừng ở đây, các em ra chơi đi!” Từ Duẫn Tường nhiệt huyết chưa tan hết, vẫn vô cùng có sức sống.
4 “Thay công thức này vào hai sao, sẽ nhận được…”
Trong phòng học vang vọng tiếng giảng bài của thầy giáo cùng tiếng “sàn sạt” ghi chép của học sinh.
Học sinh ai ai cũng tập trung chú ý thầy giáo đang giảng bài trên bục giảng.
5 Bữa tối hôm nay ăn cái gì? Nên ăn tam X xú xú oa? Hay là hồ tu X lỗ nhục phạn hơn?
Hai hãng lẩu nổi tiếng ở Trung Quốc
Từ Duẫn Tường còn đang tự hỏi nên ăn cái gì, thì cách đó không xa truyền đến tiếng cãi vã.
6 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là lần đầu tiên Từ Duẫn Tường tới nhà Quý Sơ Vũ, là một ngôi nhà độc lập, thoạt nhìn phòng ốc có vẻ đã lâu, cạnh nhà có gara, bên trong đậu một chiếc xe màu đen có rèm che.
7
“Chào buổi sáng, hôm nay chúng ta sẽ học…” Từ Duẫn Tường cầm giáo trình trên tay, chuẩn bị bắt đầu bài giảng.
Chỉ là thanh âm đã không còn sức sống như trước.
8
“Hộc… Hộc…” Từng tiếng thở nặng nề từ trong con hẻm nhỏ tối tăm truyền tới.
“Đúng, thật xin lỗi, bọn tôi sai rồi!” Trong hẻm hình như không chỉ có một người.
9 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày kế tiếp, Từ Duẫn Tường cùng Quý Sơ Vũ ở chung vô cùng hoà bình.
10
“Thứ bảy tuần này thầy sẽ tới thăm gia đình các em, các em hãy trở về báo với cha mẹ một tiếng. ” Từ Duẫn Tường đứng trên bục giảng nói.
Thời gian trôi rất nhanh, đã tới thứ bảy.
11
Nhìn vị trí trống rỗng kia, Từ Duẫn Tường cảm thấy lực bất tòng tâm.
“Đính đoong”
Từ Duẫn Tường trong lòng thở dài một hơi: “Hôm nay dừng ở đây thôi.
12
Quý Sơ Vũ tỉnh lại, đầu đau muốn nứt ra, đang định mở mắt, kết quả…
“Nếu em tỉnh lại, tôi sẽ đồng ý làm người yêu của em. ”
Cái gì? Là ai?
Hắn mở mắt, nhìn thấy Từ Duẫn Tường, sửng sốt một cái, sau nhớ tới câu nói kia, có chuyện gì cũng vứt sang một bên, trước hết phải giải quyết quan trọng này đã.
13
Quý Sơ Vũ chu mỏ, hướng Từ Duẫn Tường đòi hôn tạm biệt.
Từ Duẫn Tường không giãy dụa, dù sao kết quả cũng giống nhau.
Thật nhanh mổ một cái lên môi Quý Sơ Vũ, nhưng mà hôn cũng hôn xong rồi, hắn vẫn chưa chịu đi.
14
Hai người tắm rửa xong ( không phải tắm chung đâu nha!), liền ngủ sớm.
Quý Sơ Vũ mặc áo phông của Từ Duẫn Tường, không ngờ cũng rất vừa người, khiến Từ Duẫn Tường có chút kinh ngạc, dáng người nhìn như gầy yếu kia, kỳ thật rắn chắc vô cùng.
15
“A… Ha… Còn… muốn…”
“Vậy sao? Vậy thầy cũng phải chủ động đi!”
“A, a… Ha…”
Á! Đây là giấc mơ quái quỷ gì!? Từ Duẫn Tường bị doạ tỉnh, bởi vì anh mộng xuân.
16
Chủ nhiệm lớp chin năm hai đang giảng bài trên bục giảng, học sinh bên dưới ai cũng vô cùng tập trung.
A? Sao lại có đứa dám ngủ gật?
Học sinh kia đang gục gặc đầu, có thể nhìn ra hắn rất cố gắng để mình không ngủ mất.
17
“Thật sự có thể?” Quý Sơ Vũ bất an hỏi.
“Mấy cái khác em lại không cần. ” Anh cũng không muốn đâu, nhưng Quý Sơ Vũ cái gì cũng không cần, Từ Duẫn Tường lại không muốn nợ hắn, đành tốc chiến tốc thắng thôi.