1
Hội yến bàn đào.
Thái Miễn giơ chén rượu độc chiếm cả bữa tiệc, áo gấm màu đào vàng dệt long lánh khúc khuỷa nhánh cây nâu sậm
“Đại thái tử!” Rất xa tiếng hô tới gần, tiểu đồng áo xanh cưỡi mây đi tới, cung kính cúi lại báo “Nhị thái tử ngài ấy……”
“Lại không tới sao?” Thái Miễn vân vê chén rượu, cười như không cười, thở dài một hơi “Náo loạn hơn ba trăm năm, ta cũng vậy chịu không nổi rồi, ngươi mau quay lại nói là ta cúi đầu mời hắn tới đây.
2
Quân Hàn đứng ở trước Nam Thiên môn, chỉ nhìn đám mây che phủ dưới kia, mà chau mày
Điển Ly ở ngay bên cạnh, thấy thần sắc của hắn, bèn nói “Đế quân nhìn hình như không vui vẻ gì, xem ra Điển Ly làm phiền đế quân rồi.
3 Quân Hàn nổi giận đùng đùng rảo bước mạnh mẽ vào trong cung Thiên đế, hất lên tay áo, hừ lạnh một tiếng, một vòng tròn thịt bay ra, một đầu nện ngay trước bàn long cung vàng điện ngọc.
4
Thái Miễn chắp tay phía sau, tự nhiên đi vào viện, y phục lụa tuyệt mỹ che mất ngọc bội màu xanh, không còn nhìn thấy trên đó khắc chữ “Kiệt”
Ngao Khúc không nhanh không chậm đi theo y tới, nhìn áo trắng đơn điệu lướt đi như ánh sáng.
5
Điển Ly khoé môi hơi nhướng lên cười, hồng y đỏ rực như hoa đào rơi khắp. .
Quân Hàn im lặng đứng phía sau y, ngước mắt nhìn xuống phàm giới.
Quân vương nước nào dốt nát, bị chém ngã ngựa, tân hoàng đế đăng cơ, nam chinh bắc phạt.
6
“Điển Ly, đây là đang trách tội bổn quân sao?” Màu ông tay áo thiên thanh phất qua, đế quân lạnh lùng nhẹ nhàng bước lên thềm đá.
Điển Ly cười nói “Cũng không dám, đế quân mời ngồi.
7 Vương gia Tấn Dương gọi là Lưu Tự, là hoàng đệ ruột của đương kim thiên tử. Ngày đầu tiên, Điển Ly bước vào vương phủ Tấn Dương liền được truyền triệu.
8
Ngao Xích cúi đầu, hai tay bị đinh đóng vào tường, vết máu trên mặt đã khô khô, vết thương thực đáng sợ.
Điển Ly khép tay áo tiến đến, Ngao Xích giật giật, nhưng vẫn không nói lời nào.
9 Điển Ly một lần nữa trở về Thiên giới, trong tộc Phượng Hoàng cũng có vài người mới nổi lên, do trưởng lão Trục Tự đọc cho y nghe, sau đó y tự chọn lựa.
10
Quân Hàn nói “Bổn quân……”
“Phải nói ‘Ta’. ” Điển Ly nằm trên giường tại Cừ An cung, ném một quyển sách qua Quân Hàn “Quân Hàn, ở trước mặt ta, phải xưng ‘Ta’ đó là cử chỉ thân mật.
11 Ra khỏi Lạc Thủy phủ, lại trông thấy trên Lạc Thủy có đèn hoa đăng đang trôi nổi, lụa trắng thuần hoặc giấy xếp thành hoa đăng, trên mỗi một cái viết một cái tên.
12
Tửu Tiên mang theo rượu chôn đã được trăm năm, chậm như rùa đi về Cừ An cung.
Đế quân cùng Phượng Quân…… Giống như là thật muốn thật dài thật lâu bên nhau.
13
Điển Ly nửa nằm trên tháp, sau cả buổi, mới đáp lời Thiên Hậu “Hắn tính ra rồi, chỉ là không biết hắn nghĩ thế nào, còn chưa nói gì với ta. ”
Thiên Hậu nắm tay của y, độ cho y một ít tiên khí, nói “Ta và đệ pháp thuật không kịp hắn, tinh chuẩn không bằng hắn, cũng định không được ngày cụ thể, thỉnh thoảng độ cho đệ ít tiên khí, e là cũng trăm năm tuổi”
Điển Ly nhìn thấy sự lo lắng trong mắt nàng ta, vỗ tay nàng ta an ủi “Mấy ngàn năm ở cùng một chổ như vậy, tỷ sợ gì, hắn chắc chắn sẽ che chở cho đệ.
14 Đầu tiên là từng chút từng chút chua ngọt, tại sao còn mang theo mùi thơm nồng đặc, sau đó thoáng qua thành cực đắng chát, ùn ùn kéo thẳng vào tim vào phổi, hoá thành từng cơn đau khổ kịch liệt, ùn ùn, dâng lên hạ xuống, dần dần suy yếu, giống như một hồi ảo giác.
15
Trên Thiên đình có một nhóm hoa tiên tu thành thân tiên tụ tập lại, bị phân vào từng cung làm đồng tử hoặc đồng nữ. .
Hoa Quyết được phân vào Cừ An cung cực Bắc, trôi qua cũng trên trăm năm.
16 Thái Thượng Lão Quân vẫn như trước cằn nhằn bảo Thái Miễn phải làm một huynh trưởng nghiêm khắc, không nên sủng ái Nhị thái tử Thái Kiệt coi trời bằng vung như thế.