1 Tảng sáng, Hắc Mộc Nhai ẩn hiện dưới làn sương sớm, làm lầu các trong Nhật Nguyệt Thần giáo có vẻ mông lung, khán bất chân thiết [nhìn không rõ mọi vật, không phân biệt được đâu là ảo ảnh đâu là thực cảnh], tạo cho người nhìn một cảm giác thần bí.
2 Đông Phương Bất Bại nhìn nam nhân đang mỉm cười trước mắt, hắn to gan nói như vậy, là vì ngày thường y quá mức dung túng hắn hay hắn thật sự không sợ chết.
3 Thực tế lúc ba người vừa vào tiểu biện, Đông Phương Bất Bại đã tỉnh, y nghe tiếng bước chân đến, rồi lại rút về, y cầm ngoại bào trên kệ choàng lên người, đi ra ngồi trên ghế khắc hoa ở gian ngoài, cầm ấm trà trên bàn rót cho mình một chén, y ngược lại muốn nhìn xem ba người ngoài ấy sẽ làm ra chuyện gì.
4 Dương Liễm đi vào thế giới Tiếu Ngạo Giang Hồ đã gần một tháng, hắn mỗi ngày cần làm chính là đi theo giáo chủ đại nhân cùng với quan tâm vài chuyện như cải trắng cần mua nhiều ít, tiền tiêu vặt hàng tháng chi thế nào, đại sự mặc dù không làm nhiều, nhưng ít nhất cùng vài vị trưởng lão trong giáo tăng tiến tình hữu nghị, hiểu rõ thời gian Đông Phương Bất Bại làm việc và nghỉ ngơi, cùng với một ít sinh hoạt tập quán.
5 Người khác đều nói cao xử bất thắng hàn, Dương Liễm lại cảm thấy, chỗ cao không dễ nhìn, không biết có phải là lỗi giác của hắn không, hắn cảm thấy mỗi một đồng bào trong Nhật Nguyệt Thần giáo bước lên tiến hành báo cáo, luôn dùng xem ánh mắt hi hữu quét mắt về phía hắn.
6 Đông Phương Bất Bại bế quan luyện công, những người trong giáo vẫn an phận thủ thường, không có ai dám đi gây chuyện, phần lớn chuyện trong giáo vẫn là do Tang Tam Nương cùng Đồng Bách Hùng xử lý, Dương Liễm không xen vào quá nhiều, có ý kiến gì cũng là dùng giọng điệu thương nghị nói cho hai người ấy nghe, hai người nếu là đồng ý thì tốt, nếu phản đối thì thôi.
7 Đông Phương Bất Bại bế quan luyện công, mất gần hai năm, mọi người trong giáo nghe được tin Đông Phương Bất Bại muốn xuất quan, các trưởng lão Đường chủ Hương chủ đều đến trước một sơn động vắng vẻ trên Hắc Mộc Nhai, nghênh đón giáo chủ công thành xuất quan.
8 “Sao vậy, ngươi không muốn?” Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liễm thần sắc tựa hồ không quá tự nhiên, nhíu mày,”Bảo ngươi dọn đến tiểu viện của bổn tọa, là ủy khuất ngươi?”
Vừa nghe lời này, đủ biết giáo chủ mất hứng, Dương Liễm vội nói,”Thuộc hạ chỉ là cảm thấy thập phần vui sướng khi được ở gần giáo chủ như vậy, ở trước mặt giáo chủ thất thố, thuộc hạ biết tội.
9 Giờ Thân, khi thái dương về tây, Đông Phương Bất Bại từ trên giường đứng dậy, mở cửa phòng ra, thấy Dương Liễm đang đứng tựa vào tường, y đến cạnh Dương Liễm, mới phát hiện người này đang tựa vào tường ngủ.
10 Trong hai năm qua, Dương Liễm tuy phụ trách xử lý một ít chuyện liên quan đến bảy vị phu nhân, nhưng lại rất ít cùng các nàng gặp mặt, dù sao các nàng là nữ quyến, hơn nữa còn là Đông Phương Bất Bại phu nhân, hắn làm tổng quản trong giáo, những chuyện này cần phải tị hiềm.
11 Dương Liễm thấy trong phòng Đông Phương Bất Bại chưa bao giờ sáng sủa như vậy, hắn ôm tay muốn ngồi dậy, lại bị Đông Phương Bất Bại ngăn cản,”Trên đao có độc, ngươi không nên cử động.
12 Đến giờ Dần, Đông Phương Bất Bại mới cho chư vị trưởng lão trở về, về phần trong vài canh giờ này Đông Phương Bất Bại có phái thủ hạ đi tra mấy vị trưởng lão hay không, Dương Liễm không rõ ràng, bởi vì hắn hiện tại rõ ràng nhất chính là cảm giác đau đớn vô cùng sâu sắc truyền đến từ cánh tay mình.
13 Ánh trăng vào đông tựa hồ phá lệ sáng tỏ, Đông Phương Bất Bại đứng trước cửa sổ, nhìn ánh trăng phía chân trời, suy nghĩ chậm rãi trở về hai ngày Dương Liễm bị thương trúng độc.
14 Ngoài cửa trừ bỏ Đồng Bách Hùng cùng Tang Tam Nương, còn có mấy người toàn thân bị trói chặt.
Dương Liễm nhìn mấy người bị ném tới cửa cả người chật vật, chẳng lẽ mấy người này là dư nghiệt chính phái ẩn núp trong giáo sao? Hắn quay đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, lại nhìn không ra ý tưởng của đối phương, thu hồi tầm mắt, tiếp tục mài mực của hắn.
15 Bàn tay trắng nõn nhẹ cầm bút lông, Đông Phương Bất Bại nhìn thấy Dương Liễm dại ra, khóe môi hơi cong, “Ngươi suy nghĩ cái gì?”
“Thuộc hạ chính là cảm động giáo chủ quan tâm thuộc hạ, “ Dương Liễm cúi đầu nhìn vết mực kia, cũng không nhìn thẳng hai mắt Đông Phương Bất Bại.
16 Thị thiếp của giáo chủ bệnh nặng, phần lớn người trong giáo nghe tới, cũng bất quá là việc nhỏ, đặc biệt rất nhiều nam tử trong giáo, lại không để chuyện này ở trong lòng, nam nhân đều là tam thê tứ thiếp, bất quá là một nữ nhân, bị bệnh thì kêu thầy thuốc trị liệu, chết thì hảo hảo an táng, nếu là bi bi thương thương, ngược lại làm cho người ta thấy chê cười.
17 Nhìn thấy nước trong bồn bị máu nhiễm màu đỏ, Đông Phương Bất Bại hí mắt, người này võ công không tốt, lực tay lại không nhỏ.
Lục La cầm thuốc trị thương, đi đến bên Dương Liễm, “Dương tổng quản, ta bôi dược cho ngươi.
18 Đi vào hậu viện, ngoài cửa phòng Thanh phu nhân đã có nhiều người đứng, Dương Liễm đi theo sau Đông Phương Bất Bại, nhìn thấy những người này thần sắc khác nhau, vẻ mặt trang nghiêm, cách Đông Phương Bất Bại trong vòng ba bước.
19 Trời càng ngày càng lạnh, thân thể Dương Liễm đã hoàn toàn khôi phục, hắn mặc một thân bạch y, trong tay còn ôm một chậu hoa, xuyên qua hành lang thật dài, đi về tiểu viện của Đông Phương Bất Bại.
20 Lục La cảm thấy được, có gì đó không giống bình thường, nhưng nàng lại không biết chỗ nào không thích hợp, Dương tổng quản vẫn buổi sáng mỗi ngày hầu hạ giáo chủ thức dậy, chỉ là sáng sớm, giáo chủ sẽ dạy Dương tổng quản luyện kiếm trong chốc lát, ngày thường vị giáo chủ làm cho nàng không dám nhìn thẳng giờ lại cho nàng một loại cảm giác ôn hòa nói không nên lời.