41 Khi Lục La tay bưng khay dẫn đầu bọn nha hoàn bước vào trong phòng giáo chủ, thiếu chút nữa đã làm nghiêng đổ bầu rượu cùng chén rượu trên khay, ngồi bên cạnh giáo chủ không phải Dương tổng quản thì là ai?!
Mấy nha hoàn theo sau nàng cũng âm thầm kinh ngạc, nhưng các nàng kinh ngạc là giáo chủ vậy mà lại cho người khác ngồi bên phải mình, vị trí này cho dù là Đồng đường chủ cũng chưa từng được ngồi, nam nhân các nàng chưa từng gặp qua này là ai, vì sao được giáo chủ đối đãi như thế?
Dương Liễm nhìn thức ăn trên bàn, thoạt nhìn rất *** xảo, hẳn là đầu bếp đã bỏ không ít *** lực để làm nó.
42 Ngày hôm sau khi Đông Phương Bất Bại về giáo, liền truyền ra tin tức Hướng tả sử bị giáo chủ phái ra ngoài làm việc, đa số những thượng vị giả đều ở tổng đàn, một tả sử xuất giáo cũng không có ai chú ý nhiều, huống chi trong giáo gần đây có đại hỷ sự cần xử lý, ai còn lo lắng một chuyện nhỏ như vậy.
43 “Không ngờ ngươi còn sống. ”
Từng là một thiếu nữ mười lăm tuổi mà bây giờ đã đàm hôn luận giá [bàn chuyện gả chồng lấy vợ], một thân váy dài màu thủy lam mặc trên người nàng phá lệ xinh đẹp, nhưng trong mắt nàng lại mang theo một ít muộn phiền.
44 Ánh vào mắt khắp nơi đều là màu đỏ, đầu ngón tay Vương Tử nhẹ run lướt qua hà phi cùng phượngquan [mũ phượng vào áo khoát mào đỏ], nhắm mắt lại, đứng dậy nói với nha hoàn bên cạnh, “Thay y phục.
45 Toàn bộ đại sảnh yên tĩnh như chết, đã không tìm thấy chút dấu vết của chuyện vui lúc nãy, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám nói một lời.
46 Trong địa lao hôn ám, một người xương bả vai bị một cái móc sắt xuyên qua, đầu vô lực gục xuống, cũng không biết là chết hay sống, một song sắt ngăn cách hắn với người bên ngoài.
47 Nhìn thấy Vương Tử vào sân, Lục La ngẩn người, còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe cánh cửa phía sau chi nha một tiếng mở ra, trên mặt giáo chủ tuy có một chút mệt mỏi, nhưng vẫn khó nén vui sướng, “Đi gọi Bình Nhất Chỉ tới, Dương tổng quản tỉnh lại.
48 Dương Liễm biết được Trần Dụ là người phái Tung Sơn, không thể không cảm khái một câu, phái Tung Sơn không đổi qua làm tình báo thật là lãng phí nhân tài, phái Hoa Sơn có người của bọn họ, ngay cả Nhật Nguyệt Thần giáo cũng không buông tha, không biết Hằng Sơn phái có nữ đệ tử phái Tung Sơn hay không nữa.
49 Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, thân thể Dương Liễm đã khôi phục hơn phân nửa, tối thiểu thì sắc mặt đã bình thườngkhông ít, cũng có thể giúp đỡ Đông Phương xử lý chút chuyện, việc mật thám trong giáo đã được Đông Phương xử lý khá ổn rồi, Dương Liễm không hỏi giải quyết như thế nào, cũng không hỏi Trần Dụ hiện tại là bộ dạng gì.
50 Sắp tới sinh thần của Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chủ Đông Phương Bất Bại, người trong giang hồ đều nghe thấy, hiện tại Nhật Nguyệt Thần Giáo trong miệng người dân đã không phải là tà giáo nữa, bọn họ làm việc mặc dù khác với danh môn chính phái, nhưng quang minh lỗi lạc, hơn nữa vài năm gần đây làm nhiều việc thiện, danh tiếng ở dân gian phi thường tốt, cho nên việc này gây chú ý không nhỏ.
51 Tả Lãnh Thiền mắt chứa trào phúng nhìn Dương Liễm một đại lão gia lại vì một người nam nhân châm trà châm rượu gắp thức ăn, nữ nhân làm việc này còn có thể làm cho người ta nói là hiền lành, Dương Liễm này một đại lão gia làm ra sao lại trở nên chói mắt như thế?
Nhật Nguyệt Thần Giáo vài năm nay danh dự trên giang hồ càng ngày càng tốt, kế hoạch Tả Lãnh Thiền vốn nhằm vào Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng chỉ có thể gác lại một bên, nghĩ vậy, gã cúi đầu uống rượu, thuận tiện đánh giá biểu tình trên mặt người ngồi cùng bàn.
52 Đêm dài yên tĩnh, trong Nhật Nguyệt Thần Giáomột mảnh an bình, ban đêm vốn tốt đẹp lại vì trong viện phía nam truyền đến tiếng đánh nhau mà trở nên huyên náo lên.
53 “Giáo chủ, không nghĩ tới đối phương quả nhiên mắc câu,” Đồng Bách Hùng ôm quyền ngồi đối diện Đông Phương Bất Bại nói, “Nhưng giáo chủ, chúng ta vì cái gì không trực tiếp cho người nửa đường chặn giết Tả Lãnh Thiền?”
“Hiện tại không cần khiến hắn chết,” Đông Phương Bất Bại nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, “Hắn thích danh lợi, bổn tọa sẽ cho hắn thân bại danh liệt, sống không bằng chết.
54 “Vừa rồi là ai vào vậy?” Khi Dương Liễm bưng cháo vào phòng, Đông Phương Bất Bại đang miễn cưỡng tựa vào đầu giường, một mái tóc đen như nước chảy trút xuống trên đầu vai, ngoại bào màu đỏ có chút rời rạc trên người, lại làm cho Đông Phương bớt vài phần sắc bén, thêm vài phần lười biếng cùng quyến rũ, loại phong tình này nữ tử không thể có, Dương Liễm ngây ngốc nhìn Đông Phương, nửa ngày mới phản ứng lại nói, “Là Đường môn môn chủ.
55 Thời tiết ôn hoà, trời trong nắng ấm, thích hợp xuất hành.
Việc Đông Phương Bất Bại xuất giáo cũng không thông báo bốn phía, Dương Liễm nhìn mấy người đi theo, phần lớn đều là người được tín nhiệm, bất quá Đồng Bách Hùng phải ở lại trong giáo.
56 Đoàn người Đông Phương Bất Bại vừa mới đi lên mấy cấp bậc thang chợt nghe ngoài cửa truyền một loạt tiếng động, Dương Liễm vừa quay đầu thì thấy một trung niên nam nhân mặc thanh sam đi đến, mặt như quan ngọc, vẻ mặt chính khí, tay cầm một cây quạt ra vẻ thư sinh, phía sau đi theo còn có một vị trung niên mỹ phụ cùng một cô gái nhìn không rõ mặt và vài vị tuổi trẻ mang kiếm trông có vẻ hơi mỏi mệt, trung niên nam nhân như vậy nhưng vừa nhìn lại cho người ta cảm giác hắn không phải người đọc sách.
57 Đêm khuya, Đông Phương Bất Bại từ trên giường ngồi dậy, điểm huyệt ngủ của Dương Liễm xong mới phủ thêm ngoại bào ra khỏi phòng, tới phòng La trưởng lão, mấy trưởng lão đi theo đều y quan chỉnh tề chờ Đông Phương Bất Bại.
58 Dọc theo đường đi có chút yên tĩnh, không có cái bang nào đó cái phái nào đó đột nhiên nhảy ra hô đánh hô giết, cũng không có tiểu thâu cường đạo nào không có mắt xuất hiện, chỉ đi đến Hành Dương rồi, sắc trời không còn sớm, đoàn người liền nghỉ ngơi.
59 Vừa tiến vào thành Hành Sơn, liền nhìn thấy trong đám người rộn ràng nhốn nháo có võ lâm nhân sĩ mặc trang phục đệ tử các môn phái, Dương Liễm nhấc lên màn xe lộ ra một khe hở, có chút cảm khái nói, “Hóa ra thành Hành Sơn náo nhiệt như vậy.
60 Đoàn người Đông Phương Bất Bại tới một viện tử trông rất bình thường, La trưởng lão tiến lên gõ gõ cửa, rất nhanh có một trung niên nam tử mở cửa, hắn nhìn La trưởng lão liếc mắt một cái, nhìn như không chút để ý mở miệng nói, “Khách nhân từ nơi nào đến?”
Đối phương tuy là loại thái độ này, La trưởng lão cũng không thấy nửa phần tức giận, “Từ nơi núi cao nhiều cây mà đến.
Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 25