1 Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bài này thiên về mĩ cường, càng về sau càng vặn vẹo, nhất định phải thận trọng…
Quốc khánh vui vẻ
=============================
Lúc đó là sau giờ ngọ (11h trưa -> 2h chiều), Ngô Chí thậm chí còn nhớ rất rõ ràng cái cảm giác ánh mặt trời chiếu lên người.
2 Đến lúc bọn hắn đi ra đằng sau, mới phát hiện bên ngoài khẩn trương. Ở ngã tư người đi đường hai bên không còn tư thái bọn hắn quen thuộc nữa, chúng nó phát ra tiếng gầm nhẹ, lúc nhúc nhích một mảnh thịt bám cùng nước mủ rụng xuống kêu bẹp bẹp, còn có những bọc mủ trên thân thể đột nhiên vỡ tung tóe như hạt đậu.
3 Ngô Chí không muốn nhớ rõ hắn như thế nào tránh thoát một vòng lại một vòng hủ thi, về được đến nhà. Trước mắt hắn là biển số nhà, trong mắt rốt cục cũng có một tia sáng.
4 Ngô Chí không nhớ rõ chính mình bị người nọ mang đi như thế nào, cũng không biết chính mình được an bài ra sao. Sau khi được mang về hắn sốt cao một hồi, tỉnh lại cả người đều ngơ ngẩn ngây ngốc, như là sống trong mộng, hắn không biết người nọ vì sao lại xuất hiện được trước mặt hắn, không biết chính mình là như thế nào sống sót mà không bị biến thành quái vật, không biết thế giới này đến tột cùng là cái dạng gì.
5 “Diệp Thanh Linh. . . . . ”
“Ân?” Diệp Thanh Linh đẩy đẩy kính mắt, con ngươi đen giờ có chút đỏ nghiêm túc nhìn Ngô Chí.
Ngô Chí phát hiện, Diệp Thanh Linh luôn luôn như vậy nghiêm túc nhìn hắn, bày ra tư thế lắng nghe, mắt không chớp, tỉ mỉ — như là nhìn hắn mãi không thấy chán.
6 Tay Ngô Chí run rẩy, có chút chột dạ ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Diệp Thanh Linh hôm nay không ở đây, ở trong được một thời gian, Diệp Thanh Linh luôn đi ra ngoài một chuyến, sau đó mang về một vài thứ đồ mới.
7 Ngô Chí chân tay luống cuống ngồi trên đống sách, chính hắn cũng cảm thấy cái vẻ mặt của mình nhất định đặc biệt ngốc, đầu óc mơ màng như cái máy ghi âm cũ, không ngừng lặp lại một câu.
8 Ngô Chí nằm sấp trên giường, hối hận đến xanh ruột.
Diệp Thanh Linh thoạt nhìn nhã nhặn gầy yếu như thế, con mẹ nó như thế nào mà lúc vùng lên lại khỏe dã man vậy?! Ngô Chí nằm sấp trên giường nghiến răng nghiến lợi, mẹ nó hắn quá ngây thơ rồi, hắn như thế nào lại quên trên thế giới này có một từ gọi là rối loạn kia chứ.
9 Ngô Chí cạo râu, trong gương hắn nhìn thấy một nam nhân trưởng thành, một trận hoảng hốt.
Bất tri bất giác đã lâu như vậy rồi, ở trong này, cảnh vật xung quanh chẳng có gì thay đổi, người nọ cũng chả có gì thay đổi, thời gian như bị trói buộc, trôi qua càng ngày càng chậm chạp mơ hồ.
10 “Misha ngươi bênh vực cái tên phế vật cứ léo nha léo nhéo kia làm thí! Không phải là coi trọng khuôn mặt trắng nhỏ kia đi — thao! Mặt lão tử cuối tuần trước dùng cái đồ cao cấp kia so với da tên tiểu bạch kiểm này.
11 Tác giả có lời muốn nói: khụ, chương này khẩu vị rất nặng, không chấp nhận có thể thận nhập. Trên đời này kinh khủng nhất có lẽ là dầu bôi trơn tề đi đi đi =-= (ta là ta không biết dầu bôi trơn để làm gì đâu nhoa >3<) vốn="" là="" định="" để="" diệp="" tử="" dùng="" bạo="" lực,="" nhưng="" là="" diệp="" tử="" vẫn="" không="" nỡ="" bỏ="" để="" xèo="" xèo="" chịu="" khổ="" đúng="" không="" ~="" diệp="" tử="" ~="" cái="" này="" gọi="" là="" sự="" tra="" tấn="" “dịu="">)>
=-= Ngô Chí đang run rẩy không ngừng, đó là vì thân thể theo bản năng đang kêu gào sợ hãi.
12 Ngô Chí vô tri vô giác lại lần nữa bị mang trở về, sau đó bệnh nặng một hồi. Cảnh tượng quen thuộc đến cỡ nào, trước đây thật lâu, lúc bị nhiễm bệnh Diệp Thanh Linh cũng nhặt hắn mang về, lần này lịch sử lại tái diễn thật đáng châm chọc.
13 Diệp Thanh Linh, ngươi không được phép có tình cảm.
Người nam nhân gọi là phụ thân đang đẩy kính mắt, mắt kính phản chiếu chỉ là một màu trắng, chiếc áo dài trên người nam nhân cũng là màu trắng, Diệp Thanh Linh không cần chăm chú nhìn, cũng biết biểu tình nam nhân là trống rỗng, công việc nghiên cứu hấp dẫn lấy nam nhân rồi không chỉ đoạt đi của nam nhân tất cả lực chú ý, mà còn đoạt đi người vợ, gia đình, đến cả khả năng biểu đạt cũng lấy nốt.
14 Mỗi người đều có sinh nhật, lúc mới sinh ra tức là sinh nhật, nó giống như một ký hiệu, một năm lại một năm quay vòng, trở thành một dấu hiệu của mỗi người khi còn sống.
15 Belem nhàm chán ngồi xổm trên mặt đất gảy hạt trân châu, nơi này là chi bộ của tổ chức liên hợp bác sĩ, daddy đã cầm giấy kiểm tra sức khỏe của cô bé đi vào trong rồi, không biết bao lâu mới đi ra đây.
16 “Belem!”
Belem xoay người, daddy ở đằng xa hướng bên này vẫy tay.
“Anh à, Belem phải đi rồi, cám ơn câu chuyện của anh, mặc dù Belem nghe không hiểu lắm.
17 Hiện thực luôn luôn kể một câu chuyện, tên chủ đề của nó là tàn khốc. Diệp Thanh Linh không nói lời nào ngơ ngác nhìn giọt nước nơi khóe mắt Ngô Chí, hắn lảo đảo chạy tới ôm lấy Ngô Chí vẫn không nhúc nhích ngồi trên xe lăn, giống như là đã trải qua vô số buổi tối trong quá khứ, hắn hoảng sợ ôm lấy Ngô Chí đang ngủ say hòng tìm kiếm một hơi thở.
18 Ngô Chí:. . . . . . .
Ngô Viện: Yêu ~ xèo xèo, đã lâu không gặp. .
Ngô Chí ( lật bàn): Như thế nào lại là ngươi hả!?
Ngô Viện ( thả lỏng): Bởi vì tác giả xấu tính nói là nếu xuất hiện tại hội trường này, có người sẽ khoét óc ra khỏi đầu, không giải thích.