21 Lối đi bộ, dòng xe qua lại, tiếng kèn, tiếng nói chuyện, tiếng bước chân, hỗn độn xoáy xung quanh hắn. Đột nhiên hắn cảm thấy vết thương như muốn nứt ra, đau nhức kêu lên, làm cho hắn không thể thở nổi.
22 Bởi vì làm lỡ nhiều thời gian nên vừa trở lại làm việc Trần Tiêu đã bận tối mày tối mặt. Đối mặt với công việc hắn yêu cầu chính mình cũng như với người khác vô cùng nghiêm ngặt và hà khắc.
23 Nếu Đông Phương đã nói đừng khách khí, Trần Tiêu quả thật không khách khí, hắn gắp một mẩu thức ăn lên nếm thử, phát hiện là mùi vị quen thuộc liền bắt đầu ăn.
24 Đông Phương vội vàng bò dậy, kéo tay Trần Tiêu
“Này, Trần Tiêu, hãy nghe ta nói…ta vừa mới tỉnh…”
Nhưng càng bôi lại càng đen, Trần Tiêu cũng không phải người ngu, lúc này đã hiểu hết, cười gằn một cái
“Hừ, vừa mới tỉnh? Hoắc thiếu gia, trò chơi này vui sao?”
Đông Phương vẫn không chịu buông tay, chặt chẽ kéo Trần Tiêu lại
“Trần Tiêu, ngươi hãy nghe ta nói, lúc trước ta đã nghĩ rất nhiều, có rất nhiều chuyện không cách nào giải thích được…Liên quan tới việc ngươi mất tích, quần áo để lại trong phòng vệ sinh, tại sao ngươi bước vào cuộc sống của ta mà ta không biết gì cả? Thời điểm ngươi mất tích là lúc ta nhặt được mèo, lúc ngươi xuất hiện mèo của ta lại biến mất, những chuyện này thêm vào ký ức mông lung lúc ta say rượu lần trước, ta chỉ muốn xác minh liệu ngươi và Bạch Gia Hắc có quan hệ hay không…”
Trần Tiêu hất tay Đông Phương ra
“Cho nên ngươi giả say lừa ta, chỉ vì xác minh suy nghĩ của ngươi? Coi như là thế thì sao? Không phải thì thế nào? Ngược lại hiện giờ chúng ta cũng không có quan hệ!”
Trần Tiêu vừa nói vừa đi về phía cửa, Đông Phương ôm chặt hắn từ phía sau.
25 Một năm sau.
Lúc gần tan việc, đt trên bàn Đông Phương vang lên.
“Này, tám giờ tối ta xuống máy bay. ”
Trong loa truyền đến âm thanh quen thuộc của Trần Tiêu.