1 Lúc Triệu Lam mang sọt rau đến quán trọ Phúc Lai thì đã là xế trưa.
Mặt trời giữa hè bỏng rát, cây cối héo rũ rượi, trên đường rất ít người đi lại, ai cũng nhanh chóng rảo bước để tránh cái nóng như thiêu như đốt này.
2 Triệu Lam có một mơ ước.
Lúc nhỏ khi mẫu thân còn khỏe mạnh, y cũng đã từng được đến học đường một vài năm. Y rất thích đi học, bởi vì đến lớp có nhiều bạn cùng tuổi chơi với nhau, được học chữ, và nhất là được nghe lão sư kể chuyện.
3 Cuộc sống của Triệu Lam vô cùng có quy luật, bao nhiêu năm nay vẫn lặp đi lặp lại như vậy. Buổi sáng khi gà trống gáy lần thứ ba là y rời giường, trời còn chưa sáng hẳn.
4 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dẫn ta bỏ trốn được không 4
27.
5
Tiểu Lam Lam cùng Tiểu Thiên Thiên có thể coi là bạn đồng môn.
Trước khi lên sáu tuổi, gia đình Tiểu Thiên Thiên vẫn sống ở Xuân Phong trấn, Phong lão gia buôn bán trên kinh thành cùng con trai cả Phong Thiên Tường, sau khi làm ăn phát đạt hơn thì mới chuyển cả nhà lên đó sống.
6 Mọi chuyện bắt đầu vào trưa nay, khi tan học, như bao ngày Tiểu Lam Lam và Tiểu Thiên Thiên lại đi bộ về nhà. Có một chiếc xe ngựa vẫn đi theo chúng từ cổng trường, nhưng lũ nhỏ chưa có tính cảnh giác cao nên cũng không để ý, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.
7 Sau đó quả như lời đã nói, ‘tướng công’ Thiên Thiên đúng là cưng ‘lão bà’ Lam Lam lên tận trời. Đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp trước kia mang cho các bạn ở lớp giảm một nửa, đương nhiên là để vỗ béo ai đó rồi.
8
Quả nhiên mấy ngày sau đó, Phong Thiên Trí bận đến chân không chạm đất.
Dự trù kế hoạch của hắn đã được phụ thân thông qua. Phụ thân còn phái Lưu bá là người đã đi theo ông nhiều năm, rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực may mặc này hỗ trợ cho hắn.
9 Sáng nay Phong Thiên Trí dậy sớm hơn bình thường, ăn sáng xong xuôi liền định mà đến cửa hàng, ra đển cửa viện thì lại gặp mẫu thân. Mẫu thân của Phong Thiên Trí năm nay cũng đã năm mươi nhưng da dẻ vẫn còn rất đẹp, khuôn mặt phúc hậu, có thể nhìn ra khi trẻ cũng là một mỹ nhân.
10
Sáng hôm sau, Triệu Lam thói quen dậy sớm nên tỉnh trước, hoảng hốt nhận ra mình đang nằm ghé vào ngực, hai tay người nọ cũng ôm lấy hông y.
Triệu Lam giật mình, mặt hồng thấu, thấy người kia chưa tỉnh nên nhẹ nhàng kéo tay hắn ra, đứng dậy ra ngoài.
11
Thời gian thấm thoát trôi qua, đã là đầu thu.
Cửa hàng của Phong gia mở cũng đã được hai tháng, việc làm ăn ngày càng phát đạt. Ban đầu Phong Thiên Trí ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, dần dần cũng học được cách quản lý thời gian, hơn nữa công việc cũng đã đi vào quỹ đạo nên thời gian rảnh rỗi nhiều hơn.
12 Mỗi ngày như mọi ngày, Tôn Gia Khánh lại cùng lũ bạn bè không nên thân của mình đi dạo phố. Bạn bè của y cũng là mấy tên công tử nhà giàu, phụ mẫu nuông chiều, suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm.
13
Thấy bộ dạng của Triệu Lam như vậy, lại quay ra nhìn bộ mặt hả hê của Lý Minh, trong lòng cũng nhớ rằng tên bạn này rất nhiều trò nghịch phá, Phong Thiên Trí liền xông lên, bất chấp thân phận mà túm lấy cổ áo Lý Minh, lắc lắc:
“Nói, có phải là ngươi đã nói gì khiến A Lam không vui?”
Lý Minh thong thả gỡ tay Phong Thiên Trí ra, một bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái mà trả lời:
“Ta nào có nói gì bậy bạ.
14
Mấy ngày này Phong Thiên Trí thường ngẩn người suy nghĩ.
Lý Minh thấy vậy tiến đến, cười như hồ ly tinh đến hỏi: “Sao rồi?”
Phong Thiên Trí không thèm nhìn hắn, quay mặt đi.
15
Hai người đi một mạch nửa tháng, Triệu Lam ngồi xe ngựa không quen nên mệt mỏi, Phong Thiên Trí liền dừng chân tại một thị trấn.
Thuê phòng xong, hai người ăn uống nghỉ ngơi một lát.
16 Tôn Gia Khánh là con trai độc nhất của Tôn huyện lệnh, từ nhỏ đã được cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa nha. Làm sai chuyện gì cũng không bị trách phạt, cứ như vậy liền dưỡng thành tích cách hư hỏng như ngày hôm nay.
17 Trần Thanh Khê – mọi người hay gọi là Trần lão sư – vốn không phải là người của Xuân Phong trấn. Mười hai năm trước khi mới đến trấn này, lão sư tròn hai mươi tuổi.
18
Đã gần một năm trôi qua từ ngày hai người bỏ trốn.
Triệu Lam nói thích ngắm mặt trời mọc trên biển, Phong Thiên Trí liền đưa y ra biển. Biển cả rộng bao la, trong tầm mắt chỉ thấy màu xanh ngút ngàn của trời và biển, Triệu Lam hào hứng không thôi, hét lên thật sảng khoái.