41
Lại lần nữa đứng trước cửa thư trai, Lục Tri Phi hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi mới đẩy cửa bước vào.
“Lục Lục tới rồi! Lục Lục tới rồi!” Thái Bạch Thái Hắc trốn trong góc phòng thấy được, lập tức loi nhoi chạy băng qua sân sau đến đón.
42
Thương Tứ thực sự đang rất phiền não.
Phương diện thứ nhất chính là, Lục Tri Phi không chịu bỏ cuộc, mỗi ngày đều đến thư trai điểm danh, Thương Tứ cũng không thể thực sự hạ ngoan tâm đá người ra ngoài.
43 “Cốc cốc. ” Tiếng động đều đều kéo thần trí của Liễu sinh từ cõi thần tiên trở về, hắn ngẩng đầu nhìn, thấy Thương Tứ thì trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên mịt mờ, lộ ra một nụ cười yếu nhược, “Tứ gia.
44 Khi Mã Yến Yến trở về ký túc xá lại kinh ngạc phát hiện Lục Tri Phi đã ở đó, vội vàng ngốn nửa cái bánh bao súp trong miệng xuống, hỏi: “Hôm nay sau cậu về sớm thế, trời vẫn còn sáng mà.
45 Lục Tri Phi đại khái là do vất vả may áo suốt cả tuần, lúc này tâm nguyện đạt thành lại được Thương Tứ ôm chặt, cảm giác an toàn vững chải bao vây lấy cậu, khiến cậu trực tiếp ngủ mất.
46
Cơm tối định tại một quán ăn Hồ Nam, bốn người bao một gian phòng nhỏ.
Mãi đến lúc thức ăn dọn lên bàn Lục Tri Phi mới chợt ý thức được, đây là lần đầu tiên Thương Tứ ngồi ăn cùng bạn cùng phòng của cậu, nhất là còn sau khi cả hai xác nhận tình cảm.
47 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Này, vì sao chúng ta lại phải trốn? Cái tên Đại ma vương kia là ai? Rất lợi hại sao? Hắn có đẹp trai không? Ngươi có phải đã có thù gì với hắn hay không? Chẳng lẽ ngươi đã đoạt thê tử của hắn? Ta nói ngươi biết này, đoạt thê tử của người khác là chuyện vô đạo đức, ngay cả trong mắt Hồ ly tinh bọn ta cũng là vô đạo đức.
48 Kỳ thực, trong lòng Lục Tri Phi cũng biết, thân thế của cậu trong mắt vài người quả thực là vô cùng đáng thương, bất quá cũng có rất nhiều người lại nói, chí ít cậu còn có tiền.
49 Lúc Thương Tứ dẫn người trở về đã là sáu giờ tối, Lục Tri Phi nghe được thanh âm liền ra ngoài đón, chỉ thấy Thương Tứ khoanh tay trước ngực thản thản nhiên nhiên đi trước, phía sau theo bốn người và một con chó ướt sũng như vừa rời xuống nước.
50 Ngày thường Lục trạch vẫn luôn an tĩnh tường hòa, vô luận cái gì gió thổi cỏ lay phảng phất đều đã bị dòng sông nhỏ trước cửa kia mang đi, vùi trong tiếng nước chảy an tĩnh.