1 Cái tên Lục Diêu, là một truyền thuyết trong giới luật sư. Bởi vì phàm là người nào ủy thác hắn, nhất định đều sẽ vô tội. Mặc kệ chân tướng án kiện thế nào, người ủy thác cuối cùng vĩnh viễn đều được phán vô tội, có người nói hắn dùng thủ đoạn mua chuộc phán quan thậm chí chế tạo bằng chứng giả, nhưng chung quy đó chỉ là vu khống.
2 Gợi lên một mạt cười tàn khốc, Lục Diêu cực kỳ rõ ràng, đánh bại một biến thái, phương pháp tốt nhất chính là phải biến thái hơn y, khiến y cảm thấy sợ hãi.
3 Sau đó, cho dù Lục Diêu thực không tình nguyện, cũng không ngăn được Thường Dục thường xuyên xuất hiện trong sinh hoạt của mình, vô luận là khi công tác hay trong ngày thường, Thường Dục tựa hồ không chỗ nào không xuất hiện, luôn có thể chọc điên hắn.
4 Đây là lần đầu tiên Lục Diêu ôm một người mà ngủ như vậy, trước kia cho dù là tình nhân ở lại qua đêm cũng tách phòng mà ngủ, mà lần đầu tiên thể nghiệm cách ngủ như vậy, vậy mà lại ngủ thực thoải mái.
5 Mãi cho đến lúc xe dừng lại, Lục Diêu mới đột nhiên phát hiện mình quên nói muốn trở về, cho nên giờ phút này hắn lại một lần đứng trong nhà Thường Dục, trong lòng ảo não không thôi bản thân thế nào ở cạnh người này lâu liền biến thành ngu xuẩn.
6 Lục Diêu ngồi xe đến, bởi vì hắn căn bản không mua xe. Ngược lại không phải mua không nổi, chỉ là trình độ lái xe của hắn thật sự khiến thầy dạy lái không có cách nào làm trái lương tâm mà cấp giấy phép cho hắn được, cho nên cũng rất tự giác dứt khoát không mua xe.
7 Khi Lục Diêu tỉnh lại đầu còn có chút choáng váng, hoạt động thân thể một chút, phát hiện tay chân đều bị trói chặt, mà lại không bịt mắt hắn, xem ra đối phương tương đối tự tin.
8 Một tháng sau, Lục Diêu rốt cuộc có thể xuất viện, tuy rằng miệng vết thương còn chưa khỏi hẳn, thế nhưng chỉ cần không hoạt động mạnh, đi lại một chút vẫn là có thể.
9 Ở thư phòng xem bộ sách pháp luật tương quan, Lục Diêu một bên nhìn chằm chằm quyển sách, một bên tùy tay với chén nước bình thường đều được hắn đặt ở bên cạnh, lại cầm được khoảng không.
10 “Cảm tạ mọi người hôm nay đã tới tham gia tiệc sinh nhật của khuyển tử, nếu có chỗ nào không chu toàn mong tất cả nói cho ta biết. Như vậy bữa tiệc xin được bắt đầu, lão nhân ta liền nhường thời gian lại cho các thanh niên đi!”
Sau khi Thường Duệ Tùng nói vài câu mở màn đơn giản, tiếp theo hẳn là Thường Dục dẫn bạn gái lên nói thêm gì đó, nhưng Thường Dục hôm nay không dẫn theo bạn gái, nhiệm vụ này tự nhiên liền rơi xuống đầu Lục Diêu.
11 Một màn này quá mức khiêu chiến với suy nghĩ của bọn họ, vì cái gì Thường đại công tử lại bỏ lại vị hôn thê mà tỏ tình với một nam nhân? Vì cái gì gọi thẳng tên đối phương lại cư nhiên còn xưng ‘Ngài’ phối hợp quái dị như vậy? Vì cái gì lại hôn góc áo – động tác hèn mọn như vậy?
Điều này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng ngạo mạn của Thường Dục, may là một đám dưới đài còn sành sỏi hơn thỏ khôn có ba hang.
12 “Ngài tìm ta có chuyện gì sao?” Vừa vào phòng, Thường Dục thay đổi khác hẳn với vẻ lãnh đạm vừa rồi, trên mặt tươi cười quả thực đến nhân viên phục vụ chuyên nghiệp nhất cũng phải mặc cảm.
13 Bắt đầu từ ngày đó, Thường Dục liền lại ở trong nhà Lục Diêu, theo lời y nói chính là, người yêu đương nhiên phải ở chung a. Hơn nữa từ lần đó về sau Lục Diêu cũng không gặp lại Thường Lâm, có lẽ là bị Thường Dục dùng thủ đoạn mạnh mẽ gì đó trấn áp đi.
14 Kích tình qua đi, hai người tỉnh lại đã là chạng vạng, Lục Diêu mở mắt ra, chỉ thấy Thường Dục nằm nghiêng bên cạnh hắn, đầy mặt u oán, “Thật quá đáng, kỷ niệm lần đầu tiên đáng giá như vậy, lại không kịp cảm nhận được gì.
15 Từ lúc còn rất nhỏ, ta đã biết tính cách của ta không giống bạn cùng lứa, cho nên đương nhiên cũng không được ai yêu mến, mặc kệ là người thân hay bảo mẫu chăm sóc ta, cũng sẽ không lộ ra nụ cười ôn nhu thân thiết thực tâm với ta.
16 Lục Diêu chỉ cảm thấy bản thân vừa tỉnh ngủ, đến mắt còn chưa kịp mở, đã bị áp bách lại một lần nữa lâm vào mê man, đến khi gian nan mở mắt ra, Lục Diêu bỗng có xúc động muốn mắng chửi người.
17 Bọn lính trầm mặc một lát, “Ha ha, kiêu ngạo như vậy trừ thượng tướng, ngươi vẫn là kẻ đầu tiên ta thấy đấy! Tên kia, đi lấy bộ quần áo đến, đây là mệnh lệnh!” Nói chuyện lần này cư nhiên là kẻ đã dùng cơ giáp túm hắn về lúc trước, Cleo, Lục Diêu vốn tưởng người này cũng chỉ là binh lính phổ thông, không nghĩ tới cư nhiên không phải như vậy, nhìn kỹ xem, chiến phục của Cleo đích xác không quá giống binh lính bình thường.
18 Cơ bản đã quen phương thức nói chuyện không chút khách khí của Lục Diêu, Cleo nhún vai, “Có lẽ chờ ngươi trở về sẽ hối hận, nói cho ngươi biết, các đại nhân vật ở đế quốc kỳ thực rất dung tục, chỉ bằng diện mạo của ngươi, bị coi trọng cũng không kỳ quái.
19 Khách sạn phát thông cáo cách nơi này không xa, chỉ cần đi thêm năm phút là đến. Sau khi Lục Diêu nói rõ mục đích mình đến, bồi bàn khách sạn đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức đi vào báo với quản lý.
20 Trục xuất khuôn mặt Thường Dục ra khỏi đầu, Lục Diêu một lần nữa chuyển lực chú ý lên máy tính, hiểu biết của hắn đối với thế giới này còn quá ít quá ít.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 120