1 Tôi tên Lâm Tử Thanh, giới tính nữ, năm nay mười tám, biệt danh ‘Thiên hậu’, chẳng phải do tôi phổ độ chúng sinh, từ bi bác ái, mà là vì khi phát ngôn, tôi luôn bắt đầu với cụm từ ‘con mẹ nó’, lại luôn kết bài bằng cụm từ ‘ông già mày’, nên mới nhận được biệt hiệu ấy*.
2 Phải sống, gạt nước mắt, vượt qua quá khứ, phía trước là bầu trời rộng bao la. Trước đây, tôi chỉ cần nhỏ ra vài giọt nước mắt – vũ khí kết liễu thì cả bọn anh họ nội ngoại đều buông khí giới đầu hàng mặc tôi xâu xé, nhưng xưa đâu bằng nay, khoác lên bộ mặt bà già này, tôi chẳng thể bổ nhào vào lòng ai mà than thở rằng ‘Con nhớ hai người lắm bố mẹ ơi, hu hu…’ được; nên sau một tháng dây dưa cùng chiếc giường, cuối cùng tôi phải bình phục.
3 Bởi Tô Mạt Nhi quá tháo vát nên tôi nhàn rỗi, tạm thời không muốn tiếp xúc với nhiều người, tránh lộ sơ hở. Thế nên rất buồn chán, tôi đành phải soạn sách, sau này kể chuyện đêm khuya.
4 Tuy Tô Mạt Nhi đã chống đỡ phía ngoài nhưng có vài trường hợp tôi vẫn phải đích thân lên sân khấu, lần đầu tiên tham dự hội đàm cấp cao, tôi rất hồi hộp.
5 Một hôm trời chiều quang đãng, Tô Mạt Nhi đưa tôi đến trang viên nọ, gác cổng kính cẩn mời chúng tôi vào hậu viện, dừng lại thưa rằng Vô Trần không thích gặp nhiều người, tôi phải vào trong một mình.
6 Những ngày ẩn cư nhàn hạ thư thái, vì tâm trạng vui vẻ nên tiến độ học ngôn ngữ của tôi rất nhanh, đọc viết bình thường không vấn đề gì. Tôi ra lệnh Tô Mạt Nhi tìm kinh Phật trước kia Hiếu Trang đã chép, chiếu theo bút pháp ấy luyện chữ, kết quả là chữ Vô Trần viết còn giống bà ta hơn tôi.
7 Sau khi Huyền Diệp kế vị không lâu, tôi liền phái người mời lão hòa thượng và Vô Trần vào cung. Tôi sai tất cả rời khỏi cung để tiếp kiến hai thầy trò, hòa thượng già vừa thấy tôi, suýt tý nữa đã ngất xỉu, cứ lẩm bẩm niệm mãi: “Quốc tương bất quốc* (Sau này nước không còn là nước nữa).
8 Tôi không đặt hết hy vọng lên lão hòa thượng nữa, bắt đầu trải lưới rộng khắp. Tăng nhân, đạo sĩ, thầy tu, thầy côn, bà đồng, thầy bói… Chỉ cần là người có chút tiếng tăm, bản lĩnh ột tý thì tôi đều tìm cách buộc họ đến kinh thành, sau đấy cải trang dò hỏi.
9 Tôi vùi mình trong nỗi đau đớn tột cùng của sự tách rời thể xác và linh hồn, càng nhớ tất cả mọi thứ của thời hiện đại thì càng trông mong có thể trở về sớm một chút.
10 Vì biết Sách Ni là một đại trung thần nên tôi bảo Huyền Diệp kết thân với ông, bởi thế mà Huyền Diệp quen được cháu gái Lan Hi của Sách Ni, thành một đôi thanh mai trúc mã.
11 Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp(1), tôi thường mơ thấy mình trở về hiện đại, khi tỉnh giấc không phân biệt nổi cảnh trong mơ và thực tại, chẳng biết đấy là mơ, hay giờ phút này đây mới là mộng.
12 Thời gian như nước xuôi dòng, mỗi lần ngắm mình trong gương, tôi thường cảm thán: “Phát thiểu hà lao bạch, nhan suy khẳng canh hồng?(1)” Dù tôi có sẵn lòng hay không, nếp nhăn trên mặt tôi ngày một nhiều hơn, tôi chẳng gắng gượng tỏ ra nghiêm trang nữa, lúc cần cười thì cười to, kết quả là bọn Huyền Diệp, Tô Mạt Nhi bảo dường như tôi trẻ hơn.
13 Lại hai năm qua đi, tuy không được người yêu âu yếm, song nhiều năm ăn chay niệm phật, tính tình tôi thanh đạm hơn nhiều, tôi đã mãn nguyện với tình yêu không xác thịt cùng Vô Trần.
14 Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ sống cả đời như thế, chẳng ngờ đến số kiếp đang ẩn núp ở tương lai, đợi chờ cơ hội tặng tôi một kích trí mạng. Thế thượng vô như nhân dục hiểm, kỉ nhân đáo thử ngộ bình sinh.
15 Sao lại đau vậy, linh hồn cũng biết đau à? Tôi định mở mắt thì phát hiện mí mắt mình như nặng nghìn cân. Tôi định hỏi lý do, lại nhận ra mình không thể thốt nên lời.
16 Ba mẹ nghỉ quá lâu rồi, cơ quan liên tục gọi điện giục họ đi làm. Ba mẹ tin rằng tôi đã đủ sức tự lo cho bản thân, bèn tiễn tôi về trường (còn mười mấy ngày nữa là khai giảng rồi), nhờ Sở Y Phàm chăm sóc tôi rồi rời khỏi.
17 Khai giảng rồi, Sở Y Phàm đưa tôi đi báo danh, nộp học phí… Tôi về đến ký túc xá, bạn cùng phòng đều nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường, giữ khoảng cách với tôi, làm như tôi đã gây ra chuyện gì sai trái lắm.
18 Vào kỳ nghỉ đông, ông bà nội Sở Y Phàm tham gia đoàn du lịch Tịch Dương Hồng đến Hải Nam đón tết, còn gia đình ba mẹ mình thì anh đã chẳng thể nào chen vào được nữa.
19 Tôi rời khỏi phòng nghị sự, Huyền Diệp thân thiết đưa tôi hồi cung rồi cho tất cả lui xuống, thấp thỏm nói: “Hoàng tổ mẫu, sau khi triệt phiên có thể sẽ xảy ra chiến tranh, Thượng Chi Tín, Cảnh Tinh Trung thì không đáng lo, chỉ có thế lực Ngô Tam Quế quá ư bành trướng, đến lúc ấy thế cục khó mà tránh khỏi rối ren, chỉ e sẽ làm phiền đến cuộc sống an dưỡng của Hoàng tổ mẫu.
20 Nghe nói cá heo có hai đại não sử dụng luân phiên, thế nên chẳng cần ngủ. Một ngày nọ sau ba lần xuyên không, tôi tỉnh dậy bởi nụ hôn của chồng, nhận ra mình vẫn đang bị cảm và mình chỉ xuyên mất nửa giờ, tôi ôm chồng nức nở một hồi, suýt nữa khiến anh tưởng tình trạng bệnh xấu đi, định gọi xe cứu thương.