1 "Này A Hương, sau khi quân ta chiến thắng trở về ngươi định đi đâu?"
Người hỏi ta là một cô nương tên Thanh Thanh, 16 tuổi, dáng người thanh mảnh, da ngâm ngâm, mắt to tuy không xinh nhưng cũng dễ nhìn, kể từ hai tháng trước sau khi vào quân doanh người thân thiện với ta nhất là cô ấy, ta thuận tay giũ y phục đem lên phơi vẫn bình thản đáp.
2 Ta nhẹ đi tới giúp hắn có lẽ vì phạm vi quá gần ta còn cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào mặt chợt hắn lên tiếng.
"Đây là mùi gì?"
(Hả mùi gì) ta không hiểu hắn đang nói gì hay là do ta chưa tắm người đầy mồ hôi, ta hơi khó xử.
3 Nữa đêm quân địch tấn công, quân Ly quốc thật sự còn quá ít cộng thêm thương binh quá nhiều nên thật sự không cầm cự được lâu, giữa khói lửa mịt mù tiếng vũ khí va chạm và những tiếng thất thanh kêu thảm thiết, A Nghĩa cũng phải xung phong đánh trận dù mạng sống đang ngàn cân treo sợ tóc, ta nhân lúc đang hỗn loạn đã kêu những nữ tỳ khác cùng Thanh Thanh mau bỏ chốn còn bản thân thì tìm A Nghĩa quyết bảo vệ hắn bình an trở về cùng thê tử.
4 Khoản chừng 7 ngày sau bên Tấn quốc đột ngột đưa thư đến cầu hòa, thật không hiểu nổi nói đánh là đánh đến khi máu chảy thành sông biết bao con người phải đỗ máu thì giờ lại nói chuyện cầu hòa, tất nhiên thư đã được gửi về triều đình dâng cho hoàng thượng để người quyết định, trong lúc đó thì binh lính bên ta vui mừng như điên, kết cuộc thì chiến tranh cũng sắp kết thúc họ có thể về quê đoàn tụ với gia đình, ba ngày sau đó thư cầu hòa đã được gửi lại, thế là trận chiến chính thức kết thúc.
5 Dòng sông này được gọi là sông Bích Thủy thật đúng như tên gọi của nói thật trong xanh nhìn như muốn thấy tận đáy, bốn bề lau cỏ xanh tươi thật khiến tâm người ta thanh mát.
6 Mỹ Nhân Viện.
Ba cái chữ to đùng đập vào mắt ta, đèn đuốc sáng rực, phía trên là những nữ nhân đang vẫy khăn gọi khách.
"Hai em nói là đây hả?"(ta hơi khẳng trương hỏi)
"Dạ đúng tướng quân, đây là lầu xanh lớn nhất kinh thành lúc trước bọn em có theo người vào mấy lần"(Dạ Ý trả lời)
Ta liếc xuống nhìn lại y phục của mình, bung quạt ra ta hiên ngang bước vào, mới vừa bước vào thì một đám nữ nhân đã vây quanh mời gọi.
7 Sáng sớm đến Mỹ Nhân Viện ta vừa bước xuống xe đã thấy Lưu Nương chờ sẵn, thấy ta nàng ta cũng hớn hở rói rít.
"Tử cách. . ngươi ở đâu tìm được một cổ xe đẹp vậy"
Tay vừa động định vén màng xe lên thì ta đã kịp ngăn lại.
8 Khổ thân Lưu Nương bản thân chỉ có mỗi cái Mỹ Nhân Viện vậy mà lại bị ta làm liên lụy, mặt mày hốc hác Lưu Nương nhìn như con quỷ cứ rên rên bên tai ta.
9 "Các ngươi là đang xem ta chết rồi hả, ai cho cái việc dành nữ nhân ở trại bổn gia ta"
Giọng như hổ gầm đúng là tiếng cũng như người, làm người khác cũng phải kiêng dè nhưng có vẻ hai nam nhân kia chẳng có gì gọi là nhượng bộ, một người đánh một người thủ, dù đang bế ta trên tay nhưng tên nhìn như thư sinh yếu đuối này thật lợi hại hơn ta tưởng, đến cuối khi tên thủ lĩnh chắn ngang giữa Vân Thẩm Sư cùng tên thư sinh kia, mỗi tay chấp lấy một tay của đối phương rồi dùng lực cả Vân Thẩm Sư và tên kia đều lùi lại.
10 "Tử. . Cách ngươi thật muốn về Tây quốc à?"
"Ừ. . giờ ta đã nhớ lại rồi! với lại ta đã gây hấn với A Nguyệt nhà ngươi cũng không muốn ở lâu"
"Kệ cô ta đi.
11 Nhìn lại tất cả những chuyện đã xảy ra, số mệnh đúng là kì lạ thế gian này biết bao nữ nhân nhưng các chàng ấy không chọn, lại chọn đúng ngay ta tuy chuyện một thê nhiều phu thì chẳng có gì làm lạ nhưng các chàng ấy vốn không phải những nam nhân bình thường vậy mà các chàng ấy lại bằng lòng cùng ở lại bên cạnh ta, giờ ta đang sống ở Ly quốc cùng các chàng ấy, từ khi nhớ lại đến nay cứ bị lôi cuốn vào chuyện tình cảm nên cho đến bây giờ ta vẫn chưa về được Tây quốc, dù sao ta cũng rất nhớ phụ thân, chắc người lo lắng cho ta lắm, nữ nhi bất hiếu như ta thật là đáng trách mà.
12 Vì đã dự định ngày lên đường là ba ngày sau, nói đúng hơn là nữa tháng trước ta đã lên đường rồi nhưng Quân Nhuẫn với Thẩm Sư cứ kéo dài thời gian không cho ta đi, giờ đã quyết định sẽ lên đường trong ba ngày tới.
13 Đêm cuối trước ngày lên đường tại đình uyển, bốn nam nhân đang thông thả người thưởng rượu kẻ dùng trà.
"Không có bọn ta bên cạnh, các ngươi phải luôn bảo đảm an toàn cho nàng"(Quân Nhuẫn)
"Biết rồi! Ngươi nghĩ chỉ mình bọn ngươi mới là tướng công của nàng ư!"(Tấn Triệu nhàn nhạt đáp)
"Hai người các ngươi ấy à! Lúc trước là tướng trên chiến trường nay lại muốn làm tướng trên tình trường ư! Cứ hay đối địch với nhau thế! Cách Nhi sẽ vui sao?"(Thẩm Sư khẽ nhếch môi châm chọc)
"Ngươi tốt nhất nên quản miệng mình đi"(cả hai cùng đồng thanh).
14 Vừa mở mắt ra đã nằm trong lòng ngực rắn chắc ta đưa mắt nhìn Quân Nhuẫn đang ôm chặt lấy ta, nhưng không phải mình chàng mà eo ta lại đuợc ôm bởi một bàn tay khác, ta nghiêng đầu liếc nhìn ra là Tấn Triệu.
15 Cách Nhi! Đừng khẩn trương"
Nắm chặt tay ta giọng chàng đầy vẻ chấn an, thật ra nói ta không khẩn trương mới là lạ đó, vì tin đồn về ta đã được truyền đến tai phụ vương và mẫu hậu chàng rồi, tuy ngoài mặt Tấn Triệu nói là họ không phản đối nhưng ta nghĩ chắc họ sẽ không ưa thích gì ta cho lắm đâu.
16 "Đệ muội quả là quốc sắc thiên hương, làm ta đây thật ngưỡng mộ tứ đệ à"(nhếch môi cười)
Người đang nói chuyện với ta là thái tử điện hạ của Tấn quốc, huynh ruột của Tấn Triệu, người này nhìn khá ôn nhu giống Tam vương gia nhưng với cách nhìn người của ta từ đó đến giờ, hắn vốn không đơn giản như thế, nhận lấy chén rượu ta cũng cung kính mời hắn.
17 Đại lao vương phủ.
"Vương gia hắn vẫn không chịu khai"
Ngồi chễm chệ trên ghế gỗ đưa đôi mắt chim ưng sắc lạnh nhìn tên đang bị trói hai tay hai chân kia, nhìn từ trên xuống dưới chẳng có một chỗ lành lặn, cả cơ thể hắn dường như chìm trong bể máu.
18 Phủ nhị vương.
"Bẩm vương gia! Tứ vương gia đã lên đường đến Tây quốc"
Trong màng trướng, nam nhân tay ôm mỹ nhân, giọng đầy vẻ lười biến vọng ra.
19 Đi đến bên trong nội phủ, mọi người đang nháo nhào cả lên, trưởng quản Từ Ngạc vẻ mặt như khỉ ăn phải ớt cứ nhăng nhăng nhó nhó, chỉ tay năm ngón cho các hạ nhân làm theo, cái tên này tính tình vốn không tốt, hay nóng giận thất thường nhưng được cái là chung thành hết mực, có lẽ đây là bản tính ta quý ở hắn sau nhiều năm quen biết.
20 Hôm nay ta cùng phụ thân đến trại luyện binh, tới trưa thì đã trở về, vừa đặt chân vào sảnh thì đã được báo có công công trong hoàng cung đến, vì không đợi được phụ thân nên đã ban thánh chỉ cho nhị nương tiếp.