21 Sau khi về quân trại thì lại xảy ra một chuyện, ta bảo Tạ Hàm sắp xếp ổn thỏa cho đoàn người nghĩ ngơi.
Bước vào đại sảnh đã có hai phó lãnh đang chờ, một là phó lãnh Hàn Tiên, tuổi trẻ tài cao, còn người còn lại là Tả Lữ, cũng đức độ nghĩa khí hơn người, ông ấy cũng xấp xỉ tuổi phụ thân ta, cả hai người họ cũng giống như Tạ Hàm đã theo bên cạnh ta không biết bao nhiêu trận chiến.
22 Hoàng cung Tây quốc.
Yến tiệc đã bất đầu từ sớm, hầu hết các cận thần cùng gia quyến đều được mời tham dự, theo địa vị và quyền thế cao nhất thì sẽ ngồi cạnh hoàng đế, phụ thân ta ngồi hàng thứ tư cùng nhị nương và hai muội muội, còn ta thì ngồi giữa Tấn Triệu và Quân Nhuẫn nhưng chớ chiêu thay phía đối diện ta là Cẩn Triệt, dù không cố tình nhưng mỗi khi bắt gặp ánh mắt của hắn nhìn về phía ta, làm ta thật mất tự nhiên.
23 Khét!một tiếng cửa được mở ra, vừa trong thấy nam nhân quần áo bảnh bao, hiên ngang bước vào, hai nữa nhân đang trong tư thế ngồi đợi, nhanh đứng lên, bước vội đến bên nam nhân, giọng niềm nở.
24 Vãng Lai lầu.
Hai nữ nhân bị trói lại, tóc tai rũ rượi, mắt chứa ngập lệ, sợ đến mặt mày trắng bệch chẳng còn chút máu, ngước mắt nhìn hai nam nhân đang nhàn nhã thưởng trà kia, rồi nhìn lại cái đầu được đặt giữa bàn thật khiếp sợ đến không thể nói thành lời.
25 Biết các chàng sẽ không chấp thuận nhưng ai ngờ các chàng ấy lại phản đối một cách quyết liệt như thế, lúc trước Quân Nhuẫn và Tấn Triệu đã muốn ta từ chức nhưng ta đã chưa đồng ý, giờ có cơ hội nên các chàng ấy càng quyết liệt hơn, càng tệ hơn họ muốn ta lập tức theo họ về Ly quốc.
26 Sự việc tiến chuyển quá nhanh rồi thì phải, mới nói chuyện với các chàng vài câu vậy mà bây giờ đã bị bế đến bên giường luôn rồi.
27 Quân trại Đông Thành.
"Lại là Mạc Tử Cách sao?"
Buông binh thư trên tay xuống, nữ nhân một thân tướng phục, ngũ quan hài hòa tuy chưa gọi là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng là một mỹ nhân, tướng ngồi chễm chệ, ánh mắt thâm xâu thật khó lường.
28 "A cuối cùng cũng đến nơi rồi!"
Nhảy xuống ngựa Lưu Nương hí hửng như cá gặp phải nước, Vân Thẩm Sư cũng từ từ bước xuống, khuôn mặt đầy vẻ mong đợi.
29 Ta mơ màng trong ký ức mơ hồ, thật vất vả lắm mới cố mở mắt ra được, màn sa đỏ rực, liếc mắt nhìn xung quanh, đây là khuê phòng của một nữ nhân,ta vẫn không biết mình đang ở nơi nào, vì lúc bị một kiếm xuyên ngực kia thì ý thức của ta đã trở nên mơ hồ.
30 Đã hơn hai tháng qua đi rồi, ta đã dưỡng thương ở đây trong mong mỏi về cố hương,về những người thân của ta, hơn tháng trước ta được biết công chúa Đông Thành tuy bị thương nhưng đã có nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử Đông Thành thay thế trong việc dẫn binh, cuộc chiến vẫn tiếp diễn nhưng tin ta vẫn mong chờ và muốn nghe nhất đó là các chàng vẫn bình an,đều đó làm ta an tâm vô cùng, người khác nói đúng, nữ nhân sau khi xuất giá thì lúc nào cũng nghĩ đến tướng công của mình, và ta cũng thế, dù là một vị tướng, bình an của xã tắc cùng con dân trăm họ được đặt lên làm đầu, nhưng ta vẫn là một nữ nhân, ta vẫn ích kỷ cho bản thân mình về suy nghĩ này, ta đã nhờ A Thường báo tin với các chàng là ta vẫn bình an nhưng thật kì lạ, đã lâu thế rồi mà các chàng không đến, ta biết rõ tính khí của họ, nếu được tin ta, họ sẽ nhanh đến đây mới phải, mấy lần trước có hỏi qua A Thường, thì chỉ nghe một câu thờ ơ là không biết, nên ta quyết định vài ngày nữa sẽ từ biệt về Tây quốc.
31 Tối hôm nay có lẽ ta phải nói từ biệt, tư trang cũng đã chuẩn bị rồi,nếu không về Tây quốc sớm chắc ta sẽ chết vì tâm trạng hiện giờ.
32 "Thế nào? Quang cảnh nơi đây so với Tây quốc của ngươi, có hơn chứ không có kém phải không?"
"Ừm!"
Không nhìn đến A Thường, ta chỉ trả lời cho có lệ, cái người nữ nhân này, cứ bám lấy ta mãi không buông, mọi nhất cử nhất động đều không thể nào qua mặt được nàng ta, rõ ràng khi bắt phải mạch nơi cổ tay, nữ nhân này một chút nội công cũng không có, ta tự hỏi với một người chẳng chút võ công thế này, tại sao có thể cai quản được một Linh Cung toàn cao thủ kia chứ? ta thật cảm thấy có cái gì đó là lạ mà bản thân thật không giải đáp được.
33 Tưởng chừng sẽ đi được nay lại bị bắt trở về, khi A Thường rời đi giờ chỉ còn ta và Lưu Nương cùng Thiên Ý và Dạ Ý.
"Này Tử Cách!"
Thấy vẻ mặt là lạ của Lưu Nương ta cũng có chút tò mò.
34 Hoàng cung Đông Thành.
"Không đánh nữa!"
Ném mạnh tấu trương xuống đất, hoàng đế hét lên trong giận dữ, nhìn nữ nhi ông hết mực cưng yêu đang quỳ gối, nhưng nét mặt vẫn cương nghị, một chút nhúng dường cũng không có, ông không thể lường trước được Đông Thành lại rơi vào tình cảnh này, vì Đông Thành khi ra trận thì chỉ có thắng chứ chẳng thấy thua, nay sắp bại trong tay Tây quốc, thật khiến ông ăn ngủ không yên, ngày đêm như nằm trên đóng lửa.
35 Ngồi được hơn một canh giờ thì ở đâu lại xuất hiện một nhân vật khác tuy ta không phải là một người mẫn cảm cho lắm, nhưng khi đối mặt với nữ tử nhìn đa phần yếu đuối, nhu nhược này, lại có chút gì đó gọi là không thiện cảm, khi nàng ta đến cũng nhìn lướt nhẹ qua bọn ta một cái rồi dừng hẳn ánh nhìn nơi phía ta, cái nhìn như muốn xuyên thấu qua cơ thể ta, làm ta cảm thấy khó chịu vô cùng.
36 Đã uống hết ba bình rượu, mặt công chúa Đông Thành giờ như trái ớt đỏ, nhưng vẫn chưa gọi gì là say cả, vẫn rất tỉnh táo mà nói chuyện.
37 Mọi thứ đều đen kịch, một chút ánh sáng đều không thấy đâu, ta nghe thấy tiếng của các chàng nhưng tìm mãi vẫn không thấy ai, cho đến khi một chút ánh sáng hiện ra, thì ta đã nhìn thấy một thân ảnh, đó không phải là Tấn Triệu, Quân Nhuẫn, Thúc Lang hay Thẩm Sư mà là Tác Thác Nghiêm, hắn mỉm cười rồi chìa tay về phía ta.
38 Trong những ngày tìm kiếm trong mỏi mòn để tránh bản thân không ngã quỵ khi tinh thần càng lúc càng xa xúc, Vương Thúc Lang đã đến nhà của một vị đại phu họ Khống để bắt mạch trị bệnh cho dân nghèo, với hắn đây là công việc duy nhất có thể đem lại một chút gì gọi là an ủi, chứ cứ để bản thân lo lắng vì tìm kiếm nương tử mãi, có thể hắn sẽ gục ngã thật sự.
39 Thật trùng hợp vừa cùng Thẩm Sư chàng về đến phủ thái tử thì đã gặp ngay Tác Thác Nghiêm còn có công chúa Đông Thành cùng nữ nhân Tiêu Nhược Lan ấy nữa, vì cũng cùng một đường nên cũng không thể tránh mặt được nữa, bầu không khí này đúng là làm người khác không biết phải nói thế nào cho phải.
40 "Thác Nghiêm ca ca! Chúng ta nói chuyện một chút được không?"
"Ừ! Muội muốn nói gì?"
Tiêu Nhược Lan ngồi xuống đối diện hắn, vẻ mặt thập phần hoang mang, hắn nhìn sơ cũng đủ hiểu nữ nhân này có tâm sự nhưng hắn cũng không gấp cứ từ từ mà ngồi nghe nàng mở lời.