41 Lưu nương như bị ai đó bất mất hồn vía, tự giờ ta nói chuyện với nàng ta mà cứ như đang đọc thoại một mình vậy.
"Tử Cách! ngươi đã nói gì à?"
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng ta, ta thật bất đắc dĩ mà cười khổ trong lòng.
42 Hôm nay bọn ta trở về Tây quốc, mọi thứ đều chuẩn bị, mọi người cũng thế, ngay cả Lưu Nương cũng bằng lòng trở về cùng ta, nhưng nan giải ở đây là người đứng cạnh ta tuy thân xác ở đây nhưng không biết hồn thức đã đi về nơi nào, ta cũng không thấy thái tử Đông Thành đâu cả, chắc cả hai đã cải nhau vì chuyện này rồi cũng nên.
43 Đã ba ngày kể từ khi lên đường, chuyến hành trình trở về này phải chăng là sẽ còn dài hơn dự kiến nữa.
"Chủ nhân!"
Tay vén màn xe theo tiếng gọi bên ngoài Thác Nghiêm nhìn một thuộc hạ đang cung kính chấp tay.
44 Hành trình tưởng chừng như chẳng có chuyện gì, thì có một chuyện làm ta thật sự quá đổi bất ngờ đến không thể biết phải làm gì để điều chỉnh cảm xúc của hiện tại.
45 Sau khi đến khách điếm, vì người khá đông nên dường như đã bao chọn nơi đây mới có thể đủ ở, có khi một phòng mà chứa đến bốn người cũng nên, tất cả mọi người đều về phòng sắp xếp hàng lý ngân nắp để chuẩn bị cho việc dùng bữa.
46 Canh ba khi đang ngon giấc thì lại có tiếng đánh nhau cùng tiếng hô lớn thích khách mai phục.
Theo bản năng ta cũng nhanh ngồi dậy chụp lấy bảo kiếm của mình, nhưng khi nhìn lại đã không thấy các chàng ngoại trừ Thúc Lang và Cẩn Triệt.
47 Nhiều ngày sau đó, vết thương của ta cũng xem như không còn đáng ngại nữa nhưng ta biết chất độc đã ngấm vào người, thấy các chàng có vẻ lo lắng hơn, tuy không nói ra nhưng chỉ khẽ liếc sơ ta cũng thấy rõ điều đó, Thẩm Sư cứ ở mãi bên cạnh ta không rời một bước làm ta còn nghĩ có phải ta sắp chết rồi không? còn nữ nhân A Nhuyễn đó cứ hay đưa mắt nhìn ta như muốn nói gì đó làm ta cũng có chút gọi là tò mò.
48 "Ngươi nói đã mất tích"
"Bẩm! Đúng thưa vương gia"
Nhẹ phớt tay cho thủ vệ lui bước, vẫn bộ dáng lười biếng, Nhị vương Tấn Thế Vân vẫn như đang nghĩ đến chuyện tốt gì khi đã kéo cong khóe môi, làm thị thiếp bên cạnh hắn cũng có chút lo lợ, vì hắn cười chưa chắc là đang vui.
49 "Ngươi là đang huy hiếp ta?"
Tay nắm thành quyền, Tấn Triệu đã giận đến muốn phanh thây Nhị vương Tấn Thế Vân ra, nhưng ai kia cứ như không thấy, vẫn nhàn nhã mà thưởng rượu.
50 Đã ba ngày kể từ khi ở Linh Huyệt Môn này, bọn ta được tiếp đãi như thượng khách ngoại trừ gặp những nhân vật cũng xem như cao thủ nơi đây thì vẫn chưa gặp người được gọi là chủ nhân ấy đâu cả.