1 Một buổi sáng đầu tháng mười, Thanh Tú đang chìm trong giấc ngủ say. Tiếng đồng hồ báo thức reo lên inh ỏi, cô không buồn mở mắt, với tay tắt chuông rồi lại chui vào trong chiếc chăn ấm áp.
2 9 giờ 30 phút, chỉ trong vòng hai tiếng đã phỏng vấn hơn hai mươi người. Những cô gái bước ra từ căn phòng đó mỗi người mang mỗi sắc thái khác nhau, người vui vẻ, kẻ buồn bã, số khác thì thản nhiên như không có chuyện gì đáng bận tâm.
3 Trần Nam nhướng mày nhìn Thanh Tú:
" Cô có thích hoạt động tập thể không?"
" Tôi không thích lắm".
Trần Nam mỉm cười nửa miệng, đáy mắt vụt qua tia nhìn khó đoán:
" Một trợ lí của giám đốc phải đi gặp gỡ rất nhiều đối tác, tiệc tùng mà cô không thích trang điểm, mặc váy lại còn không thích những hoạt động tập thể.
4 Mấy ngày trôi qua nhanh chóng, Trần Nam bận tối mắt với dự án mới của phòng kinh doanh trình lên. Dự án có vẻ khả quan nhưng vẫn còn nhiều lỗ hổng, tự tay anh phải điều chỉnh vài chỗ.
5 Một buổi tối tại trường ngoại ngữ FLY, từng tốp học sinh ríu rít ra về.
Sau khi tươi cười tạm biệt bọn trẻ, cô giáo quay lại tắt máy chiếu, thiết bị dạy học được cô cẩn thận cất vào tủ đồ dùng.
6 Trời đã về khuya, ánh trăng vàng vọt chiếu lên ngôi biệt thự kiểu châu âu sang trọng khiến nó càng lung linh huyền ảo. Xa xa vọng lại tiếng rì rào của vài rặng dừa đung đưa trong gió.
7 Quán cơm vào giờ cao điểm khá đông người. Thanh Tú nhanh chóng tìm được nơi này cũng nhờ lời giới thiệu của Minh Thành. Anh nói cơm ở đây ngon, hợp vệ sinh và quan trọng là rất gần công ty.
8 Một tháng trôi qua nhanh chóng. Lúc này Thanh Tú mới nhận ra công việc của một trợ lí áp lực thế nào, nhất là còn làm việc cho một người nghiêm khắc như Trần Nam.
9 Buổi sáng tại công ty Trần Minh.
Sau khi gọi điện đôn đốc công việc của các phòng ban, Thanh Tú cầm chiếc áo khoác tiến về phía phòng giám đốc, không quên lấy tay vuốt vài cái cho nó phẳng phiu.
10 Giỏ xách đã lấy được, người cũng bị dạy cho một bài học. Trần Nam không ác đến mức dồn người khác vào đường cùng. Anh giao tên cướp cho hai người bảo vệ gần đó.
11 Cảm ơn các bạn đã nhiệt tình. Au quyết định up luôn chương này, đặc biệt tặng cho bạn man_thien105 và Camty520
Chiếc taxi dừng ngay cổng. Thanh Tú xuống xe rồi lê đôi chân còn hơi ê ẩm vào nhà.
12 "Thanh Tú, nếu em ở trong đó thì tránh qua một bên".
Giọng Trần Nam bên ngoài như xé toạc cả không gian. Thanh Tú vùng dậy, đôi môi lập tức căng ra không biết đang khóc hay là đang cười.
13 Trần Nam quay vào sau khi gọi điện thoại xong. Thấy sắc mặt khó coi của Thanh Tú anh liền tiến lại gần. Không khó để anh nhận ra người đàn ông trước mặt này, dù anh ta mới lên chức cách đây không lâu nhưng tập đoàn CENX to lớn như vậy, một người dày dạn như Trần Nam làm sao không biết đến anh ta được.
14 Chương này tặng nàng Camty520
" Thanh Tú, lên xe anh đưa em về".
" Em không về".
Minh Thành vẫn kiên nhẫn thuyết phục Thanh Tú nhưng cô nhất định ngồi ở gốc cây, đôi mắt mơ màng nhìn đâu không rõ.
15 Người con gái tỉnh giấc khi mặt trời đã lên cao. Đầu cô không biết vì nguyên nhân gì mà đau như búa bổ, đôi mắt hơi nheo lại vì ánh nắng hắt từ bên ngoài vào.
16 Bỉ ổi, Thanh Tú lúc này chỉ có thể dùng hai từ đó đối với Trần Nam. Nhân cơ hội cô say để chiếm đoạt thân xác rồi giờ thản nhiên ra giá. Vậy mà có lúc cô đã từng nghĩ anh là người tuy lạnh lùng nhưng tốt với cô, hóa ra những người có tiền, có quyền đều coi người khác rẻ rúng như vậy, Trần Nam cũng không ngoại lệ.
17 " Tôi muốn uống gì phải giải thích với anh sao?"
Giọng Thanh Tú nặng trĩu, mắt cô nhìn đi chỗ khác cố tình né tránh anh, giữa cô và Trần Nam ngoài quan hệ cấp trên và nhân viên thì có gì hơn nữa chứ.
18 " Quốc Đại, giữa chúng ta thì còn gì nữa? Anh hãy thật tâm vun đắp tình cảm với Ánh Hân, quên em đi".
Thanh Tú cất giọng trong như nước mùa thu, chút gợn sóng khéo léo cất giữ tận sâu trong lòng.
19 Không khó để Trần Nam nhận ra xe của Minh Thành vừa chạy ra khỏi nhà Thanh Tú, tâm trạng anh đã dịu xuống bỗng có tảng đá nặng đè lên lần nữa.
Anh đưa mắt nhìn sang bên cạnh, Thanh Tú vẫn ngủ say, chân mày thỉnh thoảng cau nhẹ tỏ vẻ khó chịu.
20 Bước chân Trần Nam dừng lại, ánh mắt dò xét chiếu lên người dì Tư.
" Chuyện gì, dì Tư?"
Dì Tư ngập ngừng, vài nếp nhăn trên trán bà chau lại.
" Mẹ cậu ra lệnh cho tôi, nếu cậu đưa cô Tú về thì.