21 " Tôi muốn nói chuyện với cô một lát".
Ái Lệ đứng cạnh xe, ánh sáng chiều chạng vạng rọi lên khuôn mặt được trang điểm kĩ lưỡng của cô toát lên mấy phần mờ ảo.
22 Trần Nam đứng đó, cả thân hình cao lớn của anh trong chiếc áo sơ mi trông thật ưu nhã, cuốn hút. Bóng điện phía trong hắt ra ngoài cửa càng làm gương mặt anh sáng chói, chỉ có đôi mắt là lạnh lùng không chút cảm xúc, trên tay anh còn có một cặp lồng đựng thức ăn bằng inox.
23 Hiếm mới có cơ hội cửa hàng giảm giá, cô sẽ không vì hình ảnh đó làm nhiễu loạn, nhanh chóng nắm tay Ngọc Mai bước vào.
Cửa hàng này thực sự rất rộng, có thể ví như một trung tâm thời trang thu nhỏ, được chia thành nhiều gian từ cao cấp đến trung cấp.
24 " Tôi thực sự chẳng có cảm giác gì".
Bình thản, lạnh lùng là những gì Thanh Tú truyền vào câu nói vừa rồi. Cũng là cho anh hiểu, việc anh mua mười hay một trăm cái đầm cho Ái Lệ cô cũng chẳng thèm bận tâm.
25 Thanh Tú đến bệnh viện và nhanh chóng tìm được Ngọc Mai tại phòng cấp cứu. Lúc này cô đang ngồi bệch cạnh chiếc băng ca, mắt sưng húp vì khóc nhiều. Còn ông Hoàng- bố cô thì nằm đó bất tỉnh nhân sự, trên người gắn nhiều loại dây nhợ y tế.
26 Thanh Tú sau khi rời khỏi bệnh viện thì vội vã trở về nhà, cô cơ bản không phải quên lời dặn của Trần Nam. Chỉ tại Quốc Đại bị kẹt xe không quay lại đúng giờ, mà cô lại không nỡ bỏ bà Lan lại một mình.
27 " Là ai?"
" Bộ trưởng bộ kinh tế".
Thanh Tú trợn mắt, cô lần nữa đưa tay lên bịt miệng để không phát ra âm thanh vì quá ngạc nhiên. Trước nay cô vẫn biết Ái Lệ có xuất thân danh giá, nhưng không ngờ lại là con gái của một người quyền cao chức trọng như vậy.
28 Thanh Tú ngồi trong phòng làm việc, các con chữ nhảy múa trước mắt khiến cô chóng mặt. Đêm qua là một đêm rất dài, có lẽ vì mất ngủ nên bây giờ tinh thần vô cùng trì trệ.
29 Một dự cảm không lành ở đâu kéo đến làm bàn tay Thanh Tú ướt đẫm mồ hôi.
" Phan Đệ, rốt cuộc là thế nào?"
Nét mặt Phan Đệ không giảm được căng thẳng là mấy, hai ngày nay anh đều cố tình che đậy với mọi người, nhưng anh biết không thể giấu cô nữa.
30 Thời điểm này trong ngôi biệt thự, Phương Hùng sau khi sát trùng vết thương cho Trần Nam thì băng bó lại, các ngón tay thon dài của anh thao tác vô cùng cẩn thận.
31 Cánh cửa khép lại, căn phòng yên ắng như cũ, người đàn ông đưa tay lên xoa hai bên thái dương, gương mặt hiện rõ mệt mỏi. Anh cố đứng lên đi ra cửa nhưng vết thương đau buốt khiến anh toát cả mồ hôi, cuối cùng phải quay lại ngồi ở mép giường.
32 Bước chân Thanh Tú khựng lại, bắt gặp đôi mắt sắc như dao nhìn mình, tiếp theo là một câu hỏi bắn về phía cô.
" Tại sao cô lại ở đây?"
" Cháu. . .
33 " Tại sao lại hôn tôi?"
Thanh Tú hoảng hốt rút tay lại, nhưng dù người đàn ông đang bị thương, cô cũng không thể là đối thủ của anh. Cố gắng thế nào cũng không thoát ra được, chỉ còn một cách đứng yên, miệng lắp bắp.
34 " Em chỉ hỏi cô ấy có một câu, cô ấy đã không trả lời, lại còn xô ngã em hu. . hu".
Ái Lệ kể lể, đưa cánh tay bị trầy một mảng nhỏ lên trước mặt Trần Nam, làm ra vẻ hết sức tội nghiệp.
35 " Cô đã ứng trước một năm tiền lương, bây giờ không thể nghỉ được".
Lời nói của cô nhân viên phòng nhân sự vang vang bên tai, lúc này Thanh Tú mới sực tỉnh, đúng là cô đã cầu xin Trần Nam cách đó không lâu để có tiền cho ba Ngọc Mai chữa bệnh.
36 Điện thoại reo vang kéo Thanh Tú ra khỏi dòng cảm xúc hỗn độn.
Vừa nhìn số người gọi mọi lo lắng liền ập đến, bởi mẹ cô không bao giờ gọi điện giờ này, trừ khi có việc gấp.
37 " Anh thật là khốn nạn".
Trần Nam đưa tay lên chùi máu trên miệng, nhìn khuôn mặt tràn trề căm tức của Thanh Tú, anh khẽ nhếch cánh môi.
" Muốn quá đáng, tôi sẽ quá đáng, muốn khốn nạn, tôi sẽ cho em biết một người khốn nạn đúng nghĩa là như thế nào".
38 Ba ngày sau. . .
Sáng sớm Thanh Tú đến công ty với chiếc va li lỉnh kỉnh, bởi 9 giờ cô sẽ có chuyến bay ra Đà Nẵng, vừa bước vào cổng đã gặp Minh Thành.
39 Nhưng rồi cô ta vội vàng đi vào phòng vệ sinh đóng cửa lại, Thanh Tú đứng ngây người giây lát, như thế nào lại thấy người này quen quen.
Khi bước ra, Trần Nam nhận ra vẻ hoang mang trên gương mặt cô nên liền hỏi.
40 Thanh Tú lững thững đi, thân hình xiêu vẹo như chỉ muốn chực ngã, nước mắt cứ vậy rơi. . . Người đàn ông kia, mới cách đó ít phút còn hôn cô, lại dễ dàng lên giường với người phụ nữ khác.