21 Đi đến khách sạn sau đó tháy lễ phục dạ hội do bọn họ cung cấp, liền đến bảy rưỡi, nửa giờ này Lục Diêu ở trong căn phòng được chuẩn bị trước học thuộc nhạc chương, dù sao cũng đã nhiều năm chưa đàn nghiêm túc, cho dù thiên phú dị bẩm thế nào, một thời gian dài không luyện tập thì khả năng đánh sai âm phù vẫn rất lớn, cho dù những người đó rất có khả năng là nghe không hiểu.
22 Sau khi vào phòng, Lục Diêu theo bản năng nhìn quét qua một chút, lại không phát hiện ra đoàn tiểu tiểu bạch sắc kia. Nghi hoặc cởi bỏ áo khoác tùy tay treo lên giá, Lục Diêu đi vào phòng ngủ thấy phát hiện mới thực không biết nói gì, áo sơ mi trước khi mình ra cửa tiện tay ném lên giường giờ phồng lên một gò nhỏ.
23 Ngày hôm sau, Grant lại tới nữa, trong ánh mắt phẫn nộ của bạch miêu cười hì hì vào cửa.
“Lục Diêu, ta ngày hôm qua quên, chúng ta còn chưa xoát thẻ căn cước đâu.
24 Chuông cửa vang lên, Lục Diêu đương nhiên cho rằng là Grant lại tới nữa, ôm tại bạch miêu đang ở trong lòng mình ngủ mơ mơ màng màng [Hắn phát hiện bạch miêu đặc biệt ham ngủ, đặc biệt thích ngủ trong lòng hắn] đi ra mở cửa, mở cửa thì thấy là Edie đã lâu ngày không gặp đứng ở bên ngoài.
25 Một giờ sau, Lục Diêu bị đưa đến tòa nhà được một đám thủ vệ sâm nghiêm, theo hiểu biết của hắn về nơi này thì còn chưa phán đoán được đây là sở nghiên cứu hay bệnh viện, bị hai người đưa đến ngoài cửa một gian phòng, chỗ đó còn có mấy quân nhân vẻ mặt đau khổ ngồi xổm trước cửa, bên cạnh còn có một cái xe đẩy đầy đồ ăn nóng hổi, bọn họ vừa thấy Lục Diêu đến nhất thời mắt sáng lên, như là ác lang thấy thịt mỡ thơm ngào ngạt.
26 Nhưng mà cảnh tượng ấm áp như vậy chỉ duy trì chưa đến vài giây, bởi vì có kẻ đến phá rối.
“Hi – đã lâu không gặp a, ta ở ngay cách vách mà ngươi cư nhiên lại không đến thăm ta một chút.
27 “Lục Diêu, rời giường nga, a!”
Đây là sáng sớm ngày hôm sau, Grant đến gọi Lục Diêu rời giường sau đó bị hung hăng cào mu bàn tay.
Lục Diêu mở mắt ra, liền thấy một người một mèo đang giằng co bên giường của hắn, tầm mắt giao hội cơ hồ sắp toát ra tia lửa.
28 Hai người trầm mặc duy trì tư thế xấu hổ như vậy, thấy An Duy Tư thời gian dài không nói chuyện cũng không rời đi, Lục Diêu có điểm không kiên nhẫn, đang muốn đẩy ra, thứ gì đó bỗng nhiên rơi xuống cánh tay.
29 Sinh hoạt của Lục Diêu lại tạm thời bình yên trở lại, sáng trưa tối đi bón cơm một lần, ban ngày đọc sách giết thời gian, buổi tối ngẫu nhiên chơi vài ván cờ với Grant, cũng phải nói thêm, trình độ của Lục Diêu hiện tại đã tăng vọt, cơ hồ có thể đánh hòa với Grant, cứ như vậy muốn chém giết đối phương không còn mảnh giáp cũng chỉ là vấn đề thời gian.
30 “Hi! Không nghĩ tới lại gặp ngươi ở nơi này, thật sự là duyên phận a. ” Sau lưng đột nhiên vang lên một câu vui thích có điểm thiếu đánh, đồng thời một người bất ngờ bổ nhào lên lưng Lục Diêu.
31 Hiện tại là sáu giờ chiều, từ đây đến tinh cầu số 34 cần đại khái 12 giờ, cũng không tính là lâu.
Tuy rằng dịch dinh dưỡng rất tiện lợi, có điều đồ ăn cũng thập phần mỹ vị, cho nên bọn lính nhất trí tán đồng ở trên phi thuyền không uống dịch dinh dưỡng.
32 Ánh mắt Lục Diêu cũng không thèm nâng lên, trực tiếp xắn tay áo Grant lên, chỉ thấy cánh tay vốn rắn chắc lại có chút tái nhợt đã xanh tím một mảng lớn, đến mức độ để người nhìn vào cũng cảm thấy đau.
33 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vội vàng trở lại tổng bộ bên ta, Lục Diêu liền thấy Grant đang thong dong nằm trên giường ngủ thật thoải mái, không chút khách khí dựng người dậy, cũng không quản đối phương ngủ đến mơ mơ màng màng, kéo lỗ tai nhòm một hồi.
34 Không nói cái này, đối phương nhận thua nga, sớm hôm nay đã có tin báo tới. ” Như thế làm hắn có điểm kinh ngạc, tình hình trước mắt tuy rằng đối với bọn họ là có lợi, nhưng không phải là kết cục đã định, nhanh vậy đã nhận thua thật sự không phù hợp với tính cách đối phương.
35
An Duy Tư ngủ một giấc thẳng đến tối, Lục Diêu còn ra ngoài ăn xong rồi trở về, thấy y vẫn đang ngủ. Người này sẽ không ngủ đến chết luôn chứ?
Hắn thừa nhận tướng mạo An Duy Tư rất đẹp, ngủ cũng thập phần cảnh đẹp ý vui, nhưng cái đó so sánh với giường của hắn thì không là gì cả.
36
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là mười giờ, Lục Diêu buông sách tính đi uống chén nước, vừa mới kéo cửa ra liền có một vật thể không rõ đổ xuống –
Bị đụng lui vài bước, Lục Diêu khó khăn đỡ lấy người đầy mùi rượu dính trên người mình, mơ hồ cảm giác huyệt thái dương lại bắt đầu nhảy lên, “Chỗ ta không cung cấp chỗ nghỉ cho tửu quỷ.
37 Từ trình độ nào đó, đối với người tam quan bình thường là một loại khiêu chiến, đương nhiên, gia hỏa nào đó vốn không có tam quan thì ngoại lệ.
38 Vào phòng, không đợi Lục Diêu hạ lệnh, An Duy Tư đã thập phần tự giác biến thành bạch miêu, vài bước chạy đến góc tường, giống lúc trước giơ chân trước lên phạt đứng.
39
Cất khoáng thạch đi, hai người tính toán trở về chỗ cơ giáp, nhưng bọn họ vừa ngẩng đầu, liền phút chốc cứng đờ.
Tại tinh cầu hoang vắng tựa như sa mạc này vô luận xuất hiện cái gì đều thập phần rõ rệt, mà hiện tại vị trí hai người đứng là một mô đất, nhìn về phía xa xa có thể tinh tường thấy được có cái gì đó đằng xa đang từng chút tới gần, cảnh tượng giống như nạn châu chấu vậy, tốc độ không phải đặc biệt nhanh, nhưng số lượng lại nhiều đến thần kì, đang từ bốn phương tám hướng lại gần hai người, không lộ ra một khe hở để cho bọn họ có thể đào tẩu.
40
“Hắn thế nào?”
Không nói gì nhìn An Duy Tư người đầy huyết tinh đi vào phi thuyền, Elidia bĩu môi, “Tình trạng ổn định, ngược lại là ngươi không định đi tắm sao?”
Gật gật đầu, An Duy Tư xoay người theo người hầu rời đi, đến phòng tắm.