21
“À, mọi người nói cái biểu tình bao kia sao? Là chỗ chị họ của tôi gửi qua. ”
Một câu nói của Dương Hiểu xác nhận suy đoán của Lục Tri Phi, Ngô Khương Khương lập tức hỏi tới: “Vậy chị họ của cô…”
Dương Hiểu cũng không giấu diếm, “Là nhân vật chính của 《Thế giới không tiếng động》, kỳ thực nói là chị họ nhưng cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu.
22 Lục Tri Phi nhìn cô gái trước mặt, trong mắt hiện ra một thoáng kinh ngạc. Cô vừa rồi rõ ràng đã khóc đến gần như tan vỡ, vậy mà khi ngẩng đầu lên còn có thể nở nụ cười ấm áp như vậy, giống như sự tuyệt vọng đến sụp đổ vừa rồi cũng chỉ là ảo giác.
23 “Thực đó, mình rất khỏe, mình không sao. ” Không biết Trầm Thanh Thanh đã phải lặp lại những lời này bao nhiêu lần, dùng thiện ý báo đáp thiện ý, cô tin tưởng một ngày nào đó vận may cũng sẽ đến với mình.
24
Trên đường trở về thư trai, Lục Tri Phi và Thương Tứ đạp ánh trăng sóng vai đi tới, bầu không khí có chút trầm mặc.
Một lúc lâu, Lục Tri Phi nhịn không được hỏi: “Thực sự cứ thế không quan tâm sao?”
“Chuyện tiếp theo cũng chỉ có thể trông vào chính bọn họ.
25
Lúc Lục Tri Phi đi học về, đường nhìn lơ đãng lướt qua lầu hai, hỏi: “Anh ta vẫn ở trong phòng sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, chủ nhân vẫn ở trong phòng không chịu ra.
26
Thanh âm xuyên thấu không gian, lại không truyền được đến tai của ái nhân.
Trong khoảnh khắc Tạng Hồ nhảy cửa sổ vào phòng, vừa thấy Trầm Thanh Thanh đang tự hướng mũi dao vào ngực mình thì trái tim như bị lăng trì, mỗi một giây đều là dày vò.
27 Giám sát Thương Tứ uống xong canh gà tâm hồn, à không, là canh gà dưỡng sinh, Lục Tri Phi mới có tâm trạng quan sát chung quanh. Lúc này bọn họ đang có mặt trong một khoảnh sân nhỏ, hai cái ghế bành bày đối mặt nhau, chính giữa có một bàn cờ, cuộc cờ đã phân thắng bại, xem ra người đánh cờ chỉ vừa mới rời đi.
28 “Thần châu hạo thổ, nghiễm mậu vô biên. Thượng cổ thì kỳ, hữu thần thạch trụy vu đông hải, bất tri kỳ sở tung. Du du vạn tái hậu, hữu hài đồng đản vu đông thổ chi tân, nhân kỳ khẩu bất năng ngôn, mặc như ngoan thạch, phụ mẫu toại khí chi.
29 Tiệc mừng công vẫn tiếp diễn đến tận khuya, bởi vì loại danh nhân như Lý Như Tâm và Cù Tê sẽ thu hút nhiều bạn bè bên truyền thông đến hàn huyên, vì vậy người của phòng làm việc đi uống trước nửa hiệp, chờ hai nhân vật chính tới lại uống tiếp nửa hiệp sau.
30
Giáo viên không đứng lớp, hai vị bạn học bắt đầu lơ đãng trò chuyện.
Trầm Tàng cầm bút chọt chọt cánh tay Lục Tri Phi, “Chuyện này, cậu đã học ở đây bao lâu rồi?”
“Hơn một tháng.
31 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong sát na Đường Bảo ngẩng đầu nhìn vào biển hiệu của hý viện, tiếng kinh hô cũng đồng thời vang lên ở bên kia đường.
32 “A a a a a a a!” Một tiếng kêu sợ hãi xé toạc trời cao, Đường Bảo lăn người xuống xe, kết quả nào ngờ lại thấy phu xe xương khô nọ lộ ra một chút biểu tình bi thương, gặp quỷ mà, một bộ xương khô cũng có biểu tình.
33
Thương Tứ đi viện dưỡng lão ngoại thành.
Viện dưỡng lão này rất lớn, chỉ cần nhìn cánh cửa rộng hơn 10m kia cũng đã đủ khiến những người không phận sự chùng bước, ngoài cửa còn có bảo vệ, trên cửa sắt có khóa điện tử, quy tắc ra vào cực kỳ phiền phức.
34
“Anh đã đoán được từ đầu?” Nhìn đội ngũ đón dâu từ từ đi xa, Lục Tri Phi nhịn không được hỏi.
“Cảm giác mà thôi. ” Thương Tứ nắm tay thanh niên, lần nữa lẫn vào đoàn người, vừa nói vừa chậm rãi đi tới, “Tiểu My Yên mà ta biết tuy rằng thân hãm phong trần thế nhưng lại là người thanh cao kiêu ngạo, ta thực sự rất khó tưởng tượng y sẽ có quan hệ mờ ám với một nam nhân đã có gia thất.
35 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sự tình đại khái là như vậy.
36 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngươi còn không nhận tội?” Cẩm y vệ đưa đao lên thủ trước ngực,, thần tình lạnh lùng nghiêm nghị.
37 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba mươi phút sau, tiệm cà phê góc đường.
38
Trương Uẩn Chi còn nhớ rõ, năm 1928, thu hải đường trong sân nở hoa rực rỡ.
Bởi vì người kia thích hoa, vì vậy hắn đã đích thân trồng đầy hoa dưới mái hiên, bên cạnh xích đu và ở khắp các bệ cửa sổ.
39
Có lẽ là sống một mình trong trạch viện thật sự quá buồn chán, đến ngày hôm sau Nam Anh đã đi thư trai làm khách.
Mọi người trong thư trai đều rất hoan nghênh, trên thực tế, không có người hay yêu quái nào sẽ không thích Nam Anh.
40
Thương Tứ vừa nghe có ăn liền không quản cái gì thiếu nữ, lập tức quay đầu rời đi.
Các nữ sinh tiếc nuối nhìn theo bóng lưng của hắn, thế nhưng không sao cả, không phải còn một giáo thảo ở đây sao
“Bạn học Lục, ông chủ nơi này tên gì vậy? Anh ấy thật giỏi quá mà!”
“Đúng vậy đúng vậy, nói cho bọn mình biết đi.