21 Bởi vì cục diện có chút xấu hổ, đôi mắt Lý Chung Lương xoay xoay, tính kế trong lòng, cười nói: “Vương phi và mẫu thân của nàng nhiều ngày không gặp, nhất định rất nhớ nàng, có nhiều lời muốn nói với nàng, không bằng ngươi ra hậu viện cùng mẫu thân và đám di nương ôn chuyện.
22 Lúc mọi người vẫn chưa lấy lại tinh thần, mấy hắc nhân từ trên trời nhảy xuống hướng đến Đường Tĩnh và Mộ Dung Thiên Thần. Nhiều người bị dọa chấn kinh, chạy trốn xung quanh, ngay cả Lý Chung Lương cũng bị dọa không nhẹ, chỉ lo trốn mà quên kêu thị vệ.
23 Hồ thái y còn chưa ăn xong cơm trưa đã bị Dịch Phong vội vàng kéo đến Phủ thừa tướng. Vốn tưởng người trong phủ thừa tướng xảy ra chuyện hắn còn có chút kênh kiệu.
24 Mộ Dung Thiên Hiên vỗ vỗ bờ hai của hắn, an ủi: “Làm sao có thể vô dụng được! Có lẽ thân thể đệ muội quá yếu đuối, cần phải nghỉ ngơi cho tốt. ”
“Đúng vậy, Thần vương không cần quá lo lắng, Thần vương phi là người cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ tốt đẹp.
25 Đường Tĩnh tỉnh lại đã là ba ngày sau, nàng từ từ mở mắt liền nhìn thấy Xuân Ngọc đang canh giữ bên cạnh nàng, nhẹ giọng kêu một tiếng: “Xuân Ngọc. ”
Xuân Ngọc nhìn thấy nàng tỉnh lại đột nhiên đứng dậy, kinh hỉ hét lên: “Vương phi, rốt cuộc người cũng tỉnh.
26 “Lúc thay chàng đỡ một kiếm đó ta không nghĩ được nhiều, chỉ hy vọng chàng không bị thương, ta nghĩ ta có thể tránh được, không nghĩ tới kiếm của hắn còn nhanh hơn so với tưởng tượng của ta.
27 Trong thư phòng
Mộ Dung Thiên Hiên đưa cho Mộ Dung Thiên Thần bản mật hàm, “Đây là tin tức mấy ngày nay Phong Vũ lâu tìm hiểu được, đệ xem đi. ”
Mộ Dung Thiên Thần nhìn thoáng qua: “Là người nào?”
“Đệ nghĩ là ai?” Mộ Dung Thiên Hiên đùn đẩy mật hàm, từ từ uống trà.
28 Đường Tĩnh cười trào phúng, cho dù bông cúc có tràn trề sức sống đến mấy thì cuối cùng cũng có ngày tàn phai. Có phải đến một ngày nàng bị thất sủng, đến lúc đó sẽ có người mới đến thay thế nàng?
Ở cùng một chỗ với Mộ Dung Thiên Thần lâu như vậy, bọn họ chưa từng nói qua vấn đề này.
29 Đường Tĩnh ngồi trong xe ngựa vạch rèm nhìn bốn phía, Mộ Dung Thiên Thần cường thế kéo nàng rồi hạ màn che: “Vết thương vẫn chưa tốt, không nên lộn xộn.
30 "Còn muốn gạt ta?" Tiểu xảo này của nàng hắn đều rõ ràng, làm sao có thể tránh được hỏa nhãn kim tinh của hắn, hiện tại hắn đã đem Đường Tĩnh ăn sạch sành sanh.
31 Hàn huyên cùng bọn họ một lúc, Đường Tĩnh cáo từ nhanh chóng rời đi, nàng phải nhanh chóng về phủ, nói tin tức này cho Mộ Dung Thiên Thần để thương lượng đối sách.
32 “Ta rất thích nữ nhân thích ta lại cùng ta kề vai chiến đầu, ta nghĩ đây có lẽ là chuyện tuyệt vời nhất. ” Gương mặt tràn đầy chờ mong, Lan nhi của hắn nghĩ như vậy làm cho hắn kinh hỉ.
33 "Nhưng phải tặng thuốc gì đây?" Lâm thúc có chút khó xử, không phải còn chưa tìm được biện pháp phá giải hay sao.
Qúy thúc nói:
"Tặng thuốc là chuyện tốt, thanh thế cũng phải lớn một chút.
34 Mộ Dung Thiên Thần nhìn bóng lưng hắn đi xa, mặt mày vui vẻ nhặt phương thuốc đưa cho Dịch Thiên: "Đi tìm mấy người nhiễm bệnh đi bốc thuốc cho hắn uống, nhớ nhất định phải để bọn họ uống thuốc, phải người trông coi bọn họ cẩn thẩn, không được để xảy ra sơ xuất gì.
35 Phong Minh bước nhanh đến cửa, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói với nam tử áo xám: "Vị công tử này hình như là bằng hữu cũ của ta, có thể tìm một chỗ nói chuyện được không?"
Nam tử áo xám nhìn hắn một cái, thần sắc có chút cổ quái, xoay người phân phó với người phía sau: "Các ngươi đi vào trước, nhớ không được kinh động tới người khác.
36 "Bản cung có ám vệ của mình, không nhọc đến Tam hoàng tử rồi. " Chuyện cười, hắn đường đường là Thái tử một nước còn cần phải người của quốc gia khác tới bảo vệ.
37 Bất tri bất giác đã về phủ Thái thú, Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh về phòng của mình, Phong Minh cũng nhấc chân về phòng của mình.
“Phong Minh, về nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa ta để cho người ta mang thức ăn qua cho ngươi.
38 “Thảo dân mới nghe được tin tức, trong nhà có việc phải nhanh chóng trở về Vận thành. ” Sắc mặt Phong Minh nghiêm túc làm cho trái tim đang nhảy nhót của Đường Tĩnh lạnh đi mấy phần.
39 Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới càng làm cho hắn (Mộ Dung Thiên Tứ) càng tức giận, nhìn vẻ mặt “khiêm tốn” đó, hắn thật muốn chạy đến đánh hắn (Mộ Dung Thiên Thần) mấy cái mới có thể hả giận trong lòng.
40 Một dòng nước ấm chạy vào trong tim, Đường Tĩnh không thèm để ý tới sự áy náy của hắn. Ở chung càng lâu nàng càng thiện lương, săn sóc càng thêm rung động lòng người, hắn càng lúc càng cảm thấy có lỗi với nàng, bản thân có thể cho nàng lại quá ít.