1 “Mang cái này qua đi, cẩn thận một chút. ”
Thiệu Vĩnh Côn nói, bưng chiếc khay đi vào trong đại sảnh.
Hôm nay là ngày đại thọ bảy mươi của Ngự Phong Đường đường chủ Lâu Trấn Anh, trong đại sảnh yến hội của khách sạn Kim Long tiếng người ồn ào, khách quý tề tựu.
2 Án mạng trên địa bàn đã đánh động đến cả cảnh sát, khiến cho không khí trong Ngự Phong Đường thập phần quỷ dị, mỗi người đều cảm thấy bất an, thậm chí còn bắt đầu trông gà hóa quốc.
3 Nụ hôn hạ xuống, nhẹ nhàng lưu luyến trên mặt. Lâu Duật Đường nhắm mắt lại, đối với nụ hôn nhẹ nhàng như học sinh trung học này có điểm không thể thích ứng được, nhịn không được muốn cười ra, trong lòng cũng không còn khẩn trương như vừa rồi.
4 Sau khi về nhà, Lâu Duật Đường nói dối là bị cảm mạo. Nằm trên giường ba ngày liền, ngây ngơ, buồn bã ỉu xìu, lại còn không cho ai tới thăm. Trừ bỏ người cháu, cậu ai cũng không muốn gặp.
5 Kẻ thủ của kẻ thù là bạn, tốt nhất là liên kết lại cùng đánh bại kẻ thù. Thiệu Vĩnh Côn cũng không phải loại không biết cân nhắc, cho nên khi Tiêu Chấn Hằng tìm tới hắn, hắn cũng không chút do dự mà gật đầu đồng ý.
6 Ách. . . . . . Cậu không phải bị tên chết tiệt này lừa rồi chứ, mơ mơ hồ hồ bị hắn nắm mũi dắt một vòng? Lâu Duật Đường ngửa đầu nhận lấy nụ hôn ôn nhu của nam nhân, đầu bắt đầu vựng huyễn.
7 Mấy giờ sau, cậu rốt cuộc cũng hiểu được “Cái ***g của cậu” rốt cuộc có ý nghĩa gì, cho dù cái tên họ Thiệu kia có nói đường hoàng thế nào, mình bị cái tên kia giam lỏng —— là sự thật không thể tranh cãi.
8 Một đêm mưa sa gió giật qua đi, sáng sớm khi tỉnh lại Thiệu Vĩnh Côn vẫn còn ngủ ở bên cạnh, Lâu Duật Đường nghiêng đầu nhìn đồng hồ, thời gian dậy của nam nhân vẫn còn nửa giờ nữa, mình tại sao tự dưng lại dậy sớm như vậy?
Cậu lại nằm trở về, tận lực thả lỏng thân thể, nhưng vẫn như trước không ngủ lại được.
9 Tình yêu có khả năng hủy đi lý trí của con người, dù sắt đá đến đâu cũng có thể trở nên mềm yếu, Lâu Duật Đường cũng chỉ là một tên rắn bên ngoài mà thôi.
10 Thân thể như bao cát gục trên mặt đất không cụng cựa được, cả người đều đau đớn, xương cốt cơ hồ như sắp nhuyễn ra. Lâu Duật Đường than nhẹ một tiếng, bị một xô nước lạn tát tỉnh lại.