41 Nha hoàn thiêu lên chúc tâm (ngọn nến), long phượng hoa chúc (ta hok hiểu cái này lắm, có lẽ là nến hình long phượng ?) vang lên một chút, ngọn lửa càng thêm thịnh vượng.
42 An Minh Hiên đè lại đôi tay không an phận của hắn, dùng chân đè lên trên chân hắn, làm cho hắn không thể động đậy được.
Hắn thấy phản kháng của mình càng ngày càng vô lực, không nén nổi tức giận nói:
– Ngươi thả ta ra! Ngươi, tên hỗn đản này!
Đôi mắt An Minh Hiên mê man đỏ rực, tràn ngập dục vọng, câu thần cười:
– Tiểu Hồng Hạnh, ngươi muốn ta điểm huyệt đạo toàn thân của ngươi, cường ngươi thống khổ đau đớn, hay là ngoan ngoãn nghe lời thuận theo ta, chúng ta cùng lưu lại một đêm động phòng hoa chúc tốt đẹp?
Hắn đè nén tức giận nói:
– Ngươi…….
43 Hợp hoan tửu, một khắc xuân tiêu, là năm nào, đã quên ly biệt.
Hương rượu phiêu dật, đây là trúc diệp thanh lâu năm yêu quý của An Minh Hiên, y ngậm một ngụm, cúi người tìm lấy môi hắn.
44 An Minh Hiên nhìn dáng vẻ của hắn thấy có chút không đành lòng, xem ra hắn vẫn còn là một hài tử chỉ khoảng mười sáu tuổi là cùng.
– Ngươi tên là gì?
An Minh Hiên hỏi.
45 Lúc An Minh Hiên đẩy cửa vào, Kỳ Hạ đang dùng một miếng vải lau sạch vết máu dính trên thân kiếm của nàng.
An Minh Hiên lặng đi một chút, Kỳ Hạ cầm kiếm lên hướng An Minh Hiên chạy tới.
46 Hắn đem bắp đùi của nàng tách ra, nơi riêng tư của nàng hoàn toàn bị phơi bày, đem dục vọng của chính mình xỏ xuyên qua người nàng, ra sức va chạm.
“Vương gia, ah! Nhanh, nhanh nữa đi.
47 Quả thật là An Minh Hiên muốn đi Dương Châu, còn nơi nào có thể có mỹ nhân đẹp hơn ở Dương Châu chứ. Mặc dù đã là vào đầu hạ, nhưng là do tâm lý của An Minh Hiên, hắn cho là mùa xuân thì phải là mùa xuân, hắn phải tới Dương Châu vào mùa xuân.
48 Dọc theo đường đi, cứ nghỉ chân rồi lại đi tiếp, khi đi đến Dương Châu đã là giữa hè.
An Minh Hiên ở Dương Châu có một biệt viện, vừa đặt chân đến biệt viện này, những mỹ thiếp này liền tiến vào trong phòng không chịu đi ra, nhao nhao la hét kêu than quá nóng.
49 Thiên Hương cực kì ảo não, nắm chặt lỗ tai An Minh Hiên dùng sức nhéo:
”Tiểu tử thối! Ngươi thực sự là đoạn tụ?! Ngươi như vậy làm sao xứng với dưỡng dục chi ân của ta?”
An Minh Hiên hét lên:
”Sư phụ! Mau buông tay! Ngươi sao cũng học theo sư mẫu thế? Không được véo tai ta!”
“Hắc hắc, thật tốt ngoạn!”
Quốc Sắc vẫn trầm mặc, đột nhiên nhéo một bên tai khác của An Minh Hiên.
50 Thoáng cái đã đến giữa hè, đoàn người An Minh Hiên cùng ngồi ở trong hoa viên, buồn chán đến mức khó chịu.
Ngày ấy khi Thiên Hương cùng Quốc Sắc ly khai, Thiên Hương lo lắng nói:
”Đồ đệ a, ta nghĩ để ngươi ở lại Dương Châu là phi thường nguy hiểm a? Ngươi cũng không nên đi gây hoạ cho các tiểu thư con nhà lành ở đây nữa! Đừng làm cho ta mất mặt! Sư phụ của ngươi tốt xấu cũng là một danh nhân, đồ đệ ngươi không cần giữ thể diện cho hoàng gia nhưng sư phụ ta vẫn cần có thể diện a! Chuyện làm kẻ hái hoa tặc, ngươi nghìn vạn lần đừng dính dáng a!”
An Minh Hiên nhất thời cả đầu đều đau nhức, vì sao trong lòng sư phụ ta lại là một người như vậy? An Minh Hiên càng nghĩ càng giận, chán nản, hắn ở trong sân đi qua đi lại, rốt cục nhịn không được cao giọng kêu:
“Tần Tùng!”
Tần Tùng kinh hãi, nghe giọng điệu chủ tử hình như lại có chuyện phiền lòng, hắn vội vàng tiến đến chỗ An Minh Hiên:
“Ngươi đi thông tri cho thê thiếp của ta, chuẩn bị trang phục đẹp nhất, đừng làm mất mặt Hiên Vương phủ chúng ta, gia muốn ra phố chơi!”
Tần Tùng vâng lệnh liền đi ra ngoài.
51 Giữa thư trai, cẩm y thiếu niên đối bức họa kia yêu thích không nỡ buông tay.
Dáng tươi cười của hắn cũng làm cho An Minh Hiên quyến luyến không rời, môi hắn nhìn thật đẹp, thần tuyến mềm mại, An Minh Hiên cảm thấy rất quen mắt.
52 Đi vào trong một ngõ nhỏ, đến trước một cánh cửa gỗ, hai bên cửa treo đèn lồng đỏ, xem ra đây là cổng sau của căn nhà này rồi.
Thiếu niên ngại ngùng cười cười nói: ”Công tử, thật xin lỗi, chỉ có thể nhượng ngươi theo ta đi cửa sau.
53 An Minh Hiên cũng thừa nhận chính mình có chút vô sỉ, hắn chính là đang dụ dỗ một thiếu niên biến thành đoạn tụ, thế nhưng đôi môi đang hé mở kia làm cho hắn muốn ngừng mà không được, quá giống, độ mềm mại đều giống nhau như đúc.
54 Hắn nghe nói nhi tử dẫn theo một người lạ trở về, vội vàng kết thúc mọi công việc của tiêu cục, đến xem nhi tử dẫn theo người nào trở về, đi tới cửa lại nghe thấy tiếng kêu tiêu hồn dâm đãng của nhi tử mình ở trong phòng, hắn không cần nhìn cũng biết nhi tử ở bên trong làm cái gì, hắn vốn định bỏ đi, dù sao nhi tử cũng đã lớn, coi như là có thể hành phòng, hắn cũng có thể lý giải.
55 Trấn Viễn tiêu cục phải gả nhi tử! Này là đại sự mới nhất ở Dương Châu, lúc đầu người người châu đầu ghé tai sôi nổi nghị luận. Thế nhưng khi mọi người biết, công tử Mạc gia phải gả cho Hiên Vương gia, trong khoảnh khắc mọi âm thanh đều im bặt.
56 Phiêu bạt trên biển một ngày một đêm, cảm giác lung lay lắc lắc, giống như tên Dịch Phi Yên kia làm cho người ta có cảm giác không giống thực.
Hắn cười khổ một chút, sau đó thoáng cái phun ra.
57 An Minh Hiên muốn trả thù hắn, hé miệng trên môi Dịch Phi Yên, hung hăng cắn một chút.
Dịch Phi Yên đau nhức, cũng cắn An Minh Hiên một ngụm.
An Minh Hiên không phục, lại cắn vào đôi môi mỏng của Dịch Phi Yên như là đáp trả.
58 Dịch Phi Yên ôm hắn vào lòng, hai thân thể xích loã quấn quýt lấy nhau. Dịch Phi Yên cười nói:
”Hiên, nghe nói ngươi vừa thú mười người thê thiếp?”
An Minh Hiên cố hết sức để thoát khỏi cái tư thế này, muốn ôm Dịch Phi Yên ở trong lòng mình, thế nhưng Dịch Phi Yên võ công cao cường, phản kháng của hắn chỉ là phí công, nên cuối cùng hắn cũng không giãy giụa nữa, dứt khoát ôm lấy thắt lưng Dịch Phi Yên, nằm ở trong lòng hắn nói:
”Là chín, người thứ mười còn chưa có bái đường a, đã để ngươi đến bắt đi rồi mà.
59 Yên lung hàn thủy nguyệt lung sa, thanh lâu nhất nhật thủy vu thử.
An Minh Hiên dựa vào cửa sổ nhìn mọi người đi lại như con thoi trên đường. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình cũng sẽ treo biển hành nghề tại thanh lâu.
60 Bốn cánh môi gắt gao đan vào cùng một chỗ, lưỡi cùng lưỡi như đang nhảy múa cùng nhau, tản mát ra hương thơm mị hoặc. Bọn họ như đang mút sự ngọt ngào trong miệng đối phương vào.