1 Trong cơn mơ màng, Trình Duyệt tựa hồ nghe được có người gọi anh. Dụi dụi mắt một chút rồi ngẩng đầu lên, liền thấy một nam sinh có thân hình cao lớn đứng trước mặt mình.
2 Trình Duyệt nhìn chính mình trong gương.
Sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ au, ngay cả tay cũng đang khẽ run rẩy.
Khóe mắt đã ươn ướt, tầm nhìn bị che kín bởi một lớp sương mờ nhạt.
3 Trình Duyệt theo lời của Đông ca, đi lòng vòng một hồi mới tìm được nhà hàng mới mở gần đấy.
Vừa đẩy cửa, liền bị một người đàn ông nhiệt tình ôm lấy.
4 Đêm hôm đó trời mưa tầm tã.
Đã nhiều năm rồi không thấy trận mưa nào xối xả như vậy. Gió lớn tàn phá khắp nơi, giống như muốn đem toàn bộ trời đất cắn nuốt hết thảy.
5 Sáng sớm sau trận mưa xối xả đó, không khí cực kỳ trong trẻo, tiếng chim hót véo von cũng đặc biệt rõ ràng hơn mọi ngày.
Trình Duyệt luôn luôn là người dậy sớm nhất trong phòng, không nghĩ tới hôm nay vừa tỉnh dậy, người ngủ cạnh mình tối qua đã không thấy bóng dáng đâu, nhưng tấm chăn mỏng trên người mình lại được đắp rất kín.
6 Một buổi chiều mùa hè đẹp trời, gió mát vi vu thổi khiến cho cành lá xào xạc lay động, thỉnh thoảng còn có vài tiếng chim non hót líu lo.
Trong một con hẻm nhỏ rất ít người đặt chân tới, dưới nền đất được lót một lớp gạch màu xanh, mấy ngày nay mưa liên miên không dứt, giữa những khe gạch đã bắt đầu mọc rêu xanh rồi.
7 Trình Duyệt vốn sau khi tan học rất thích quay về ký túc xá trước, thế nhưng gần đây chẳng biết vì sao, Trình Duyệt lại muốn ở lại trường trễ hơn một chút.
8 Trình Duyệt vốn định dẫn Diệp Kính Hy đi ăn món Hồ Nam.
Ông chủ và đầu bếp của quán ăn này đều là người Hồ Nam, món ăn rất thuần túy. Mỗi lần ký túc xá của Trình Duyệt liên hoan thường tới đây ăn, cho nên rất quen với chủ quán.
9 "Anh làm sao vậy?" Diệp Kính Hy nhẹ giọng hỏi.
"Không sao. " Trình Duyệt cười cười, "Ăn xong rồi, cậu giúp tôi dọn bát đi. "
Nói rồi đứng dậy, nhưng lúc đứng lên đột nhiên thấy choáng váng đầu óc.
10 Trình Duyệt tựa hồ lâm vào vòng xoáy của thống khổ.
Vì sao lại đi thích một nam sinh cơ chứ? Mà người kia còn là đàn em tín nhiệm mình nhất, cũng xem mình là người bạn thân nhất nữa.
11 Trình Duyệt mở cửa ký túc xá, Tiểu Uy và A Vinh không ở trong phòng, chỉ có chiếc đèn trên bàn học của Giang Tử Đông là phát ra ánh sáng yếu ớt. Trong phòng tắm ào ào tiếng nước, Giang Tử Đông đang tắm.
12 Ngày hôm sau, Trình Duyệt tới trường làm thủ tục tạm nghỉ học.
Bây giờ, cha thì bệnh nặng, mẹ thì mệt nhọc quá độ, còn có Trình Nhạc vẫn còn nhỏ tuổi, ai cũng cần mình chăm sóc.
13 Cái ôm ấm áp này chẳng biết duy trì được bao lâu, hai người đều luyến tiếc buông ra, chỉ lẳng lặng đứng một chỗ ôm nhau, cảm thụ độ ấm từ đối phương mang tới, nghe tiếng tim đập và hô hấp của đối phương.
14 Mảnh sân trước nhà Diệp Kính Hy thuê vào ngày nghỉ không có ai quét tước, vì thế mà được phủ một lớp tuyết đọng dày thật dày, hai người đi vào trong sân liền lưu lại vết chân ngay ngắn trên mặt tuyết.
15 Lời nói của Giang Tử Đông tựa như một cây côn thình lình giáng xuống, đập cho đầu óc Trình Duyệt ong ong cả lên.
Giang Tử Đông chưa bao giờ nói láo, huống hồ khi hắn nói ra những lời này biểu tình lại chân thật như vậy, chứng minh hắn hoàn toàn không phải nói giỡn.
16 Lúc về tới nhà đã là chín giờ, Trình Duyệt như mọi hôm vào phòng đọc sách, còn mấy ngày nữa là khai giảng rồi, anh còn nhiều môn vẫn chưa thi xong, vì vậy phải nhanh chóng học trọng điểm của tất cả các môn mới được.
17 Hai người rất nhanh đã tới bệnh viện để khám khẩn cấp.
Trình Duyệt nói sơ qua cho bác sĩ biết bệnh tình của mình, bác sĩ cũng để anh ngồi xuống kiểm tra.
18 Lúc Trình Duyệt ở trong bếp làm cơm, tinh thần cũng không lúc nào được yên.
Hình ảnh Diệp Kính Hy ôm anh đánh tennis chiều nay không ngừng xuất hiện ở trước mắt, mặc dù đã tận lực bảo trì khoảng cách, thế nhưng tim Trình Duyệt vẫn đập một cách kịch liệt.
19 Lúc Diệp Kính Hy tỏ tình với Trình Duyệt thật sự quá mức dịu dàng, Trình Duyệt bị cảm động tới nỗi đầu óc đều mê man, Diệp Kính Hy nói cái gì thì anh tiếp thu cái nấy, hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi.
20 Rất nhanh đã tới kỳ nghỉ hè, Trình Duyệt đương nhiên phải về nhà, vì vậy sau khi thi xong anh lại lo tới chuyện đặt vé và thu dọn hành lý.
Vốn muốn ở đây thêm khoảng mười ngày nữa, thế nhưng mẹ anh đột nhiên gọi điện thoại tới, nói rằng mấy ngày nghỉ này bà phải đi công tác, Trình Nhạc lại không ai trông nom nên bảo Trình Duyệt về sớm một chút, thằng nhóc Trình Nhạc kia ở trong điện thoại kêu lên liên tục, nói là rất nhớ anh hai.
Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 3