1 Tôi là Triển Dật, năm nay 38 tuổi, 10 năm trước đã cưới vợ nhưng cũng đã ly hôn, nguyên nhân là tính tình không hợp. Chúng tôi cũng đã rất cố hàn gắn, nhưng không được.
2
“Triển Dật, rời giường!”
Dương Bái Trừng người mặc tạp dề, tay cầm roi mây, dùng chân đá đá Triển Dật còn đang ngủ.
“Không nên ầm ĩ, tôi ngày hôm qua ngủ rất trễ!”
Triển Dật đem chăn bông ôm lấy, không chịu rời giường.
3
Đi làm cả ngày, Triển Dật ôm cả người mệt mỏi về đến nhà.
Đang hữu khí vô lực, đột nhiên, có bóng người làm cho tinh thần của anh tốt lên.
4
Buổi sáng hôm sau, Dương Bái Trừng vẫn như thường lệ, đến phòng Triển Dật gọi anh dậy.
Nói cho dễ nghe là gọi anh rời giường, nhưng thật ra là đạp xuống giường.
5
Giang Phân cầm một số giấy tờ đi vào phòng làm việc của Triển Dật.
“Giang Phân à! Còn giấy tờ cần tôi ký sao? Mau đem vô đi!” Triển Dật thúc giục.
6
“Anh về rồi hả? Sao hôm nay về trễ vậy?”
Dương Bái Trừng nhận lấy cặp công văn cùng áo khoác của Triển Dật.
“Bái Trừng, để anh giới thiệu cho em biết bạn tốt lâu năm không gặp của anh.
7
Rầm!
Cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, cánh cửa đụng vào vách tường làm vang lên tiếng động truyền khắp cả phòng.
Giám đốc ngồi trước chiếc bàn cao cấp đặt một chồng giấy tờ bên trên, nhìn về phía người kia.
8
Ngày 8 tháng 2, trời trong mây trắng bay.
Dương Bái Trừng cầm đồ giỏ đồ đứng trước sạp lựa nguyên liệu nấu ăn cho bữa hôm nay.
“Bái Trừng ngươi tới rồi! Gần đây khí sắc tốt lắm ác! Có phải gặp chuyện gì vui không?” Bà chủ tiệm hòa nhã nói.
9
“Bộ trưởng, tôi giúp ngài mua bữa tối đến đây. ”
Giang Phân dẫn theo món kho đang tỏa mùi bốn phía đi vào trước bàn làm việc của Triển Dật.
“Oa! Quá cảm động! Ta sớm đói bụng đến muốn xỉu luôn nè.
10
“Ha ha ha! Lễ tình nhân gì chứ? Cách! Một mình tôi cũng có thể rất khá! Cách!” Lương Hữu Thừa cười như điên, nện bước càng loạn.
“Lương tiểu tử, ngươi đi hảo, không cần té ngã!” Triển Dật vẻ mặt không tình nguyện đỡ hắn, vừa đi vừa nói.