121 Phương Triệt cuối cùng chỉ miêu tả một câu: "Không có gì, lên lớp, làm bài, lập trình, hoặc vào phòng nghiên cứu, rất buồn tẻ. Em muốn nghe anh nói về nguyên lý máy tính à?" Tần Mạt ngay tức thì lắc đầu, mất hứng thú ngáp một cái nói: "Ngủ đi, mệt quá rồi.
122 Sắc trời lại có chút u ám, Phương Triệt đi ra từ phòng thí nghiệm lúc hơn bốn giờ chiều, khi đến nhà Casey, Tần Mạt đang dịchư liệu chữ tiểu triện cùng Casey.
123 Tần Mạt về nước, Phương Triệt tiễn nàng đến sân bay Heathrow London. Hắn đặt trò chơi như đã hứa vào trong túi Tần Mạt, trong đám đông, chỉ nói một câu “bảo trọng”.
124 Hiện tại quan trọng hơn quá khứ, nhưng nếu như không có quá khứ, con người sao có thể toàn vẹn? Tần Mạt vô ý di chuột, cho dù thích ứng được gần bốn năm, nhưng nàng vẫn cảm thấy khoa học kỹ thuật hiện đại vô cùng thần kỳ.
125 Triệu Chu tới thành C là tham gia một cuộc triển lãm tranh, ông cũng không hai lời, trực tiếp hỏi Tần Mạt Thứ bảy có rảnh không, ý là mời nàng cùng đến xem triển lãm.
126 Xe chạy trên đường cao tốc, cảnh vật hai bên nhanh chóng rơi về sau. Tần Mạt cau mày, cầm điện thoại xem, rốt cục vẫn bấm số của Hàn Trí Viễn: "Vì sao cậu lại tìm ba mẹ tôi?" Bên kia phảng phất có không ít người đang cãi nhau, sau một hồi, Hàn Trí Viễn mới nói: "Em chỉ biết phải đấu tranh thôi.
127 Xế chiều hôm đó Tần Mạt ngồi xe ô tô từ đường cao tốc về Thành C. Vì giảm bớt thời gian, xe chạy tốc độ nhanh, hai thành phố cách nhau không đến ba giờ đi xe.
128 Đây là con đường nông thôn uốn lượn, ruộng lúa ven đường đã sớm được gặt, vài cây cỏ ngang ngạnh đâm lên từ đất, hiện ra vẻ tiêu điều của tiết trời đầu đông.
129 Từ đường của Tần gia tường xanh ngói đen, ba gian phòng hợp lại, mái hiên nhếch lên, phía dưới là hoa văn cổ xưa. Cột sơn đỏ đã mang màu tàn úa, thềm đá xanh còn sót lại vỏ pháo cũ, trong ngày đông gió lạnh thổi qua, lay động thời gian giấu trong bụi bặm.
130 Dưới bóng đêm, đèn sáng như sao, Giang Viễn Hàn thật sự bị một câu “bạn gái tôi” của Phương Triệt làm chân tay giận đến lạnh buốt, gân xanh trên trán nổi lên.
131 Từ tầng cao nhất của nhà hàng Pháp đi ra ngoài, Tần Mạt lại cùng Phương Triệt đi đến tầng hai mươi mốt—Công nghệ khoa học kỹ thuật mạng Thanh Sơn. Cách cửa thủy tinh là từng dãy máy tính, Tần Mạt không khỏi có cảm giác cả thế giới là những con số.
132 Sau khi ăn cơm xong, hơn mười giờ rưỡi Phương Triệt tiễn Tần Mạt về phòng. Tầm mắt hắn nhìn qua kính cửa xe, xa xa thấy bóng hình Tần Mạt biến mất sau cổng sắt cao, tay lại không nhịn được mở chiếc hộp bên cạnh, muốn lấy điếu thuốc từ bên trong.
133 Hai mươi hai năm trước, Tần Bái Lâm hăng hái, mang khát vọng tràn ngập ra bắc. Ông có ngàn lý do để kiêu ngạo, trước ông, đại học chỉ tồn tại trong truyền thuyết của xóm làng, ở trong mắt thôn Tần gia thời đại đó, đại học cũng có nghĩa là tương lai gấm vó Nhưng khi đời người biến chuyển lại như một vở kịch trong cuộc sống, cho nên đoạn chuyện xưa này đến quá đột ngột, nhưng cũng hợp tình hợp ý.
134 Thời tiết lúc này rất tốt, trong mùa đông lại trong sáng mát lành. Tần Bái Tường lấy một câu "Nghiệp học không thể xao nhãng" đuổi Tần Mạt về lại Thành C, về Tần Bái Lâm, vốn cũng không phải nhất thời là có thể thuyết phục được, bọn họ còn phải chuẩn bị cho trường kỳ kháng chiến.
135 Đợi đến 24 Tháng mười hai, nhiệt độ ngày hôm đó bỗng giảm xuống. Buổi sáng Tần Mạt đi rửa mặt, cảm giác chén nước lạnh kia làm răng đau nhức. Hàn Trí Viễn bên kia còn chưa có tin tức, mà Phương Triệt đã bắt đầu vào việc, ngày thường của Tần Mạt rất bình thản.
136 Trên quảng trường Đông Phương, tiếng cười ngày càng cao. Ngọn đèn chiếu lên một thế giới nhỏ lộng lẫy và những bóng ma loang lổ, Tần Mạt mở mắt nhìn Trương Hinh Linh đứng giữa sân khấu, liền thấy nàng đầy tự tin ngẩng cao đầu lẳng lặng đứng thẳng, cũng không nói, chỉ đối diện với Trương Hinh Linh qua đám người, chờ khi vẻ mặt nàng dần dần đông cứng, tầm mắt lại như mơ hồ dưới ánh đèn, mới cười nhạt, không nặng không nhẹ mà nói: "Tôi đi lấy đàn.
137 Tết nguyên đán trường học cho nghỉ ba ngày, Tần Mạt về Thiệu Thành xong, ngây người ở nhà một ngày, lại đến chỗ Tần Bái Lâm hai ngày. Nhưng Hàn Trí Viễn bên kia vẫn không có tin tức, Tần Bái Tường cho là Hàn Dao muốn trốn tránh, cắt đứt liên hệ với quá khứ.
138 Biện Hà Sa là người gì, Liễu Tích không biết, Ngụy Minh không biết, Vũ Vạn Hồng không biết rõ, Phương Triệt cũng không biết, nhưng Tần Mạt lại không thể không biết.
139 Trong ô tô được chiếu rọi bởi ánh sáng hai bên đường, Tần Mạt chăm chú đánh giá Phương Triệt, muốn biết đây là hắn nói bừa hay là đã chắc chắn trong lòng.
140 Vũ Vạn Hồng cúp điện thoại, mặt tràn ngập không thể tưởng tượng nổi. Sắc mặt hắn có chút bối rối đỏ lên, trong lòng đủ loại mùi vị, cũng không biết nên kinh ngạc, hay là vui sướng, hay là chua xót.